Tác giả:

1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời…

Chương 12

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… 8Chuyện chuyển vào sống trong ký túc xá của trường vô cùng thuận lợi.Tôi chỉ cần nói với giáo viên là tôi muốn ở trường để tập trung ôn tập là được. Là một trong số ít học sinh có khả năng thi đậu Thanh Hoa - Bắc Đại, nhà trường rất sẵn lòng tạo điều kiện thuận lợi cho tôi.Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi hận không thể nhường ký túc xá giáo viên của mình ra cho tôi nữa là.Không cần phải đi đi về về chịu cả nhà ba người kia tra tấn không yên, hiệu suất ôn tập của tôi trở nên càng cao.Cả người tôi đắm chìm trong đại dương tri thức.Thời gian càng đến gần, tôi càng thêm tự tin về kỳ thi sắp tới.Nhưng Tô Dao thì trái lại, từ khi tôi dọn ra khỏi nhà, cô ta cũng không trở nên năng động trở lại mà ngược lại, cô ta càng thêm tối tăm. Một ngày nọ, sau khi tan học, cô ta đợi ở trước cửa ký túc xá, chặn tôi lại.Khi nhìn về phía tôi, hốc mắt cô ta đỏ bừng.“Cô thắng rồi, bây giờ ngày nào ba mẹ cũng nhắc đến cô, bọn họ còn trách tôi không hiểu chuyện ép cô phải rời đi, có phải là bây giờ cô cảm thấy đắc ý lắm đúng không.”Cô ta nói, giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào: “Diệp Huỳnh, cô dựa vào cái gì chứ. Những năm đó, chính tôi là người chịu cực chịu khổ ở cạnh bọn họ ở nước ngoài. Cho dù cô có là con ruột của bọn họ đi chăng nữa, cô cũng không tư cách cướp lấy tình yêu của ba mẹ.”“Tôi nhớ rõ sau khi nhận nuôi cô, các người chỉ ở nước ngoài có hai tháng thôi mà, hơn nữa khi đó khu vực hậu phương của chiến khu nơi các người ở rất yên bình, hoàn toàn không có nguy cơ tử vong cao như cô nói.” Nghe thế, tôi không khỏi lên tiếng cắt ngang lời cô ta.Tôi nói: “Cô chỉ nhớ rõ lúc trước bản thân đã sợ hãi như thế nào, lại hoàn toàn không nhìn thấy, vì cô có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh, bọn họ đã từ bỏ công việc phóng viên mà mình coi trọng nhất.”“Cô chỉ để ý đến cảm nhận của bản thân, lại bỏ qua sự hi sinh của người khác. Từ góc độ này mà nói, các người rất xứng đôi, là người một nhà trời sinh.”“Cô thì biết cái gì?!” Nghe vậy, Tô Dao gào thét với tôi: “Mẹ của tôi mất sớm, ba của tôi ném tôi cho họ hàng rồi lập tức đến chiến khu. Những năm qua, tôi ăn nhờ ở đậu, chịu đựng đủ mọi ánh mắt, thật vất vả mới có một gia đình, có ba mẹ chịu yêu quý tôi, nhưng cô vừa xuất hiện thì đã hủy hoại hết tất cả!”Trông cô ta có lẽ rất suy sụp, đứng tại chỗ bật khóc nức nở.

8

Chuyện chuyển vào sống trong ký túc xá của trường vô cùng thuận lợi.

Tôi chỉ cần nói với giáo viên là tôi muốn ở trường để tập trung ôn tập là được. Là một trong số ít học sinh có khả năng thi đậu Thanh Hoa - Bắc Đại, nhà trường rất sẵn lòng tạo điều kiện thuận lợi cho tôi.

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi hận không thể nhường ký túc xá giáo viên của mình ra cho tôi nữa là.

Không cần phải đi đi về về chịu cả nhà ba người kia tra tấn không yên, hiệu suất ôn tập của tôi trở nên càng cao.

Cả người tôi đắm chìm trong đại dương tri thức.

Thời gian càng đến gần, tôi càng thêm tự tin về kỳ thi sắp tới.

Nhưng Tô Dao thì trái lại, từ khi tôi dọn ra khỏi nhà, cô ta cũng không trở nên năng động trở lại mà ngược lại, cô ta càng thêm tối tăm. Một ngày nọ, sau khi tan học, cô ta đợi ở trước cửa ký túc xá, chặn tôi lại.

Khi nhìn về phía tôi, hốc mắt cô ta đỏ bừng.

“Cô thắng rồi, bây giờ ngày nào ba mẹ cũng nhắc đến cô, bọn họ còn trách tôi không hiểu chuyện ép cô phải rời đi, có phải là bây giờ cô cảm thấy đắc ý lắm đúng không.”

Cô ta nói, giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào: “Diệp Huỳnh, cô dựa vào cái gì chứ. Những năm đó, chính tôi là người chịu cực chịu khổ ở cạnh bọn họ ở nước ngoài. Cho dù cô có là con ruột của bọn họ đi chăng nữa, cô cũng không tư cách cướp lấy tình yêu của ba mẹ.”

“Tôi nhớ rõ sau khi nhận nuôi cô, các người chỉ ở nước ngoài có hai tháng thôi mà, hơn nữa khi đó khu vực hậu phương của chiến khu nơi các người ở rất yên bình, hoàn toàn không có nguy cơ tử vong cao như cô nói.” Nghe thế, tôi không khỏi lên tiếng cắt ngang lời cô ta.

Tôi nói: “Cô chỉ nhớ rõ lúc trước bản thân đã sợ hãi như thế nào, lại hoàn toàn không nhìn thấy, vì cô có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh, bọn họ đã từ bỏ công việc phóng viên mà mình coi trọng nhất.”

“Cô chỉ để ý đến cảm nhận của bản thân, lại bỏ qua sự hi sinh của người khác. Từ góc độ này mà nói, các người rất xứng đôi, là người một nhà trời sinh.”

“Cô thì biết cái gì?!” Nghe vậy, Tô Dao gào thét với tôi: “Mẹ của tôi mất sớm, ba của tôi ném tôi cho họ hàng rồi lập tức đến chiến khu. Những năm qua, tôi ăn nhờ ở đậu, chịu đựng đủ mọi ánh mắt, thật vất vả mới có một gia đình, có ba mẹ chịu yêu quý tôi, nhưng cô vừa xuất hiện thì đã hủy hoại hết tất cả!”

Trông cô ta có lẽ rất suy sụp, đứng tại chỗ bật khóc nức nở.

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường1 Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu. Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo lên đỉnh núi nhanh nhất. Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó. Khi tôi dốc hết sức lực trèo lên đỉnh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc. Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì. Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.” Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.” Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc. Lại thấy tôi đã quay đầu rời… 8Chuyện chuyển vào sống trong ký túc xá của trường vô cùng thuận lợi.Tôi chỉ cần nói với giáo viên là tôi muốn ở trường để tập trung ôn tập là được. Là một trong số ít học sinh có khả năng thi đậu Thanh Hoa - Bắc Đại, nhà trường rất sẵn lòng tạo điều kiện thuận lợi cho tôi.Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi hận không thể nhường ký túc xá giáo viên của mình ra cho tôi nữa là.Không cần phải đi đi về về chịu cả nhà ba người kia tra tấn không yên, hiệu suất ôn tập của tôi trở nên càng cao.Cả người tôi đắm chìm trong đại dương tri thức.Thời gian càng đến gần, tôi càng thêm tự tin về kỳ thi sắp tới.Nhưng Tô Dao thì trái lại, từ khi tôi dọn ra khỏi nhà, cô ta cũng không trở nên năng động trở lại mà ngược lại, cô ta càng thêm tối tăm. Một ngày nọ, sau khi tan học, cô ta đợi ở trước cửa ký túc xá, chặn tôi lại.Khi nhìn về phía tôi, hốc mắt cô ta đỏ bừng.“Cô thắng rồi, bây giờ ngày nào ba mẹ cũng nhắc đến cô, bọn họ còn trách tôi không hiểu chuyện ép cô phải rời đi, có phải là bây giờ cô cảm thấy đắc ý lắm đúng không.”Cô ta nói, giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào: “Diệp Huỳnh, cô dựa vào cái gì chứ. Những năm đó, chính tôi là người chịu cực chịu khổ ở cạnh bọn họ ở nước ngoài. Cho dù cô có là con ruột của bọn họ đi chăng nữa, cô cũng không tư cách cướp lấy tình yêu của ba mẹ.”“Tôi nhớ rõ sau khi nhận nuôi cô, các người chỉ ở nước ngoài có hai tháng thôi mà, hơn nữa khi đó khu vực hậu phương của chiến khu nơi các người ở rất yên bình, hoàn toàn không có nguy cơ tử vong cao như cô nói.” Nghe thế, tôi không khỏi lên tiếng cắt ngang lời cô ta.Tôi nói: “Cô chỉ nhớ rõ lúc trước bản thân đã sợ hãi như thế nào, lại hoàn toàn không nhìn thấy, vì cô có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh, bọn họ đã từ bỏ công việc phóng viên mà mình coi trọng nhất.”“Cô chỉ để ý đến cảm nhận của bản thân, lại bỏ qua sự hi sinh của người khác. Từ góc độ này mà nói, các người rất xứng đôi, là người một nhà trời sinh.”“Cô thì biết cái gì?!” Nghe vậy, Tô Dao gào thét với tôi: “Mẹ của tôi mất sớm, ba của tôi ném tôi cho họ hàng rồi lập tức đến chiến khu. Những năm qua, tôi ăn nhờ ở đậu, chịu đựng đủ mọi ánh mắt, thật vất vả mới có một gia đình, có ba mẹ chịu yêu quý tôi, nhưng cô vừa xuất hiện thì đã hủy hoại hết tất cả!”Trông cô ta có lẽ rất suy sụp, đứng tại chỗ bật khóc nức nở.

Chương 12