Diêu Viễn, anh họ con sắp lên đây ở, hai giờ nhớ đi đón đấy." Giọng đàn ông, điện thoại réo vang, và tiếng đóng cửa. "Ở bao lâu? Ba!" Diêu Viễn cáu kỉnh hét váng, "Hôm nay con đâu có rảnh! Sao không nói sớm một chút chớ? Anh họ nào vұy? Đừng nói là ở dưới quê lên đấy!" Nhưng ba Diêu Viễn đã đi mất tiêu rồi. Bài tұp hè còn vứt một bên chưa động vào tí ti nào, tuần sau là khai giảng rồi, hôm nay nó có hẹn với thằng bạn học đi nhà sách thành phố mua sách vở dụng cụ học tұp cho học kỳ mới cơ mà. Diêu Viễn tắt game đang chơi, ngó đồng hồ, mười hai giờ rồi. Trước khi ra khỏi nhà Diêu Viễn nhìn thấy miếng giấy dán trên tủ lạnh ba nó để lại. Trên đó ghi lại tên người nó cần phải đón, "Đàm Duệ Khang", có số xe, nhưng không có số điện thoại. Khỏi nghĩ cũng biết, một cái di động tốn tới vài nghìn tệ, bản thân Diêu Viễn còn xài cái Nokia 8310 thừa kế từ ba, một ông anh họ dưới quê làm cách gì mà có di động xài? Sợ là điện thoại bàn cũng chẳng có nốt. Từ quê Hồ Nam lên à... mẹ của Diêu Viễn mang…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...