“Vũ Hoàng, mau dậy! Phượng sư huynh trở về rồi!” Vũ Hoàng? Không quen, trở mình, tiếp tục ngủ. “Vũ Hoàng, dậy đi, mau, Phượng sư huynh trở về rồi!” Tôi dụi dụi mắt, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh. Y mặc một thân cổ trang, tướng tá cao lớn, mắt như chuông đồng. Tôi hỏi y, “Ngươi gọi ta là gì?” Nam tử kia nói, “Lâm Vũ Hoàng, ngươi ngớ ngẩn rồi à? Phượng sư huynh sắp sửa về rồi, ngươi còn ở đó ngủ quên.” Tôi đã xác định, tôi vẫn còn đang nằm mơ. Cúi đầu suy nghĩ nhức óc một hồi, tôi nói, “Vậy, ta tên là Lâm Vũ Hoàng?” Y đưa đầu kề lên trán tôi thăm dò một hồi, “Sư đệ, chẳng lẽ ngươi đã không còn tại nhân thế?” Tôi tức đến gõ lên đầu y, “Cái đồ mã đại đầu chết tiệt nhà ngươi! Là ta không nhớ ngươi tên gì nữa!” Mã Đại Đầu ngẩn người một hồi, “Ngươi không phải đã gọi ra tên họ của ta rồi sao.” Tôi ngớ cả người. (Ghi chú: Mã đại đầu là một loại chuồn chuồn.) Chắc chắn là xảy ra vấn đề ở đâu rồi. Nhìn lại Mã Đại Đầu một cái, tôi bắt đầu nghi ngờ mình đã xuyên đến…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...