Trước khi tôi đến vương đô, những người xung quanh đều nói rằng Loki vẫn còn sống, Odin thì đã chết rồi. Bởi vì, thế giới có Odin, sẽ không thể nào giống như bây giờ.
Ánh dương, trời xanh, mây trắng, đào. Trong Dao Tuyết trì tràn ngập hoa rơi. Thân thể nho nhỏ rúc vào ngực ta, ngủ say sưa. Ta nhéo nhéo cái mũi con bé, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Tử, ngủ trong phòng không được sao?” Phụng Tử mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, lắc đầu.
Thái nhi, đêm qua muốn nói với ngươi rất nhiều lời, thế nhưng vừa nhìn thấy ngươi thì chẳng nói được gì nữa. Chỉ là câu chuyện về quỳnh thương, có lẽ ngươi vẫn chưa hề minh bạch. Nhiều năm như vậy, ta vẫn không có cơ hội chính miệng giải thích cho ngươi nghe.
Nếu đã đoạn tụ, thì phải đoạn hoàn toàn, đoạn tới không chê chỗ nào được. Lúc làm chuyện kia, còn không bằng tìm một cô nương tương thân tương ái. Chỉ có làm chuyện kia, mới có thể hoàn toàn tận hưởng thú vui dư đào của việc đoạn tụ. (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Ngạo Beta: Ngạo
“Vũ Hoàng, mau dậy! Phượng sư huynh trở về rồi!” Vũ Hoàng? Không quen, trở mình, tiếp tục ngủ. “Vũ Hoàng, dậy đi, mau, Phượng sư huynh trở về rồi!”