Tác giả:

“Quý Thần, anh biết ngoài anh ra tôi chỉ thích vẽ, vậy mà anh còn mặt mũi cầu xin tôi hiến giác mạc sớm một chút, anh còn là người không?” Bạch Nhiễm tức giận đến nỗi cả người run rẩy, giọng lạc hẳn đi: “Theo quy định, chỉ khi nào tôi chết thì mới có thể tiến hành tách giác mạc. Với tình trạng hiện tại, tôi còn sống được nửa năm, anh hiểu không? Nửa năm anh cũng không muốn chờ nữa? Không thể để tôi nhìn thế giới này lâu thêm một chút sao?” Nói xong, cả người cô phát run, tức giận cầm lấy ly thủy tinh trên bàn ném thẳng về phía Quý Thần, gào lên: “Tôi là vợ anh! Tôi là vợ của anh! Đồ khốn nạn!” Âm thanh va chạm vang lên, mảnh vỡ rơi đầy xuống đất loảng xoảng, máu tươi từ trán Quý Thần chảy xuống, nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn không nói lời nào. Bạch Nhiễm đau đớn bật khóc, cô không kìm được nữa, khàn giọng mắng: “Mẹ kiếp, trâu chó còn sống tình nghĩa hơn anh!” Bạch Nhiễm đã đấu tranh rất lâu với gia đình, cho dù bị ngăn cản, bị từ mặt, cô vẫn sống chết đòi ở bên cạnh Quý Thần. Cô ân cần…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...