Tác giả:

Ngày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu…

Chương 16

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… "Hơn nữa, sao ngươi biết ta không thể dạy dỗ tốt đệ tử bình thường? Ta đã có thể dạy một người là ngươi, tự nhiên có thể dạy ra được người thứ hai, người thứ ba. Trong danh sách dài những lời ngươi vừa nói, ta chỉ nghe được một câu thuận tai đó chính là trong vòng một trăm năm nữa Lạc Hà Tông chắc chắn sẽ quật khởi.”"Không chỉ như vậy, ta còn muốn nó thay thế Kiếm Tông!"Trên khuôn mặt Tạ Trường Canh hiện lên vẻ tức giận.Đệ tử của Kiếm Tông ai nấy đều coi trọng vinh nhục của tông môn hơn mạng sống của chính mình, nếu không phải nhớ đến tình cảm lúc trước, chỉ sợ hắn ta đã sớm rút kiếm Lưu Phong trong tay ra rồi.“Giọng điệu của đại sư tỷ quá cũng quá mức càn rỡ rồi, Kiếm Tông đứng sừng sững ở Cửu Châu mấy vạn năm nay, từ trước đến nay luôn là tông môn đứng đầu. Lạc Hà Tông chỉ là tiểu phái ở nơi xa xôi hẻo lánh, lập tông cũng mới mấy chục năm, Triệu Thanh Song tư chất tầm thường, đặt ở Kiếm Tông tới cánh cửa đệ tử ngoại môn cũng không có tư cách bước vào, chỉ nói đến đệ tử của Lạc Hà Tông, tính cả đại sư tỷ cũng chỉ mới có ba người.”"Một tông môn không có nền tảng, không có tông chủ, thậm chí ngay cả đệ tử của không có. Dưới tình huống như vậy, trong vòng một trăm năm quật khởi đã là rất khó, còn vọng tưởng thay thế Kiếm Tông, đúng là người điên nói mớ! Đừng nói bây giờ kiếm Hàm Sương đã gãy, cho dù đại sư tỷ đang ở thời kỳ cực thịnh, cũng tuyệt đối không thể nào! Ta là có ý tốt, đại sư tỷ không muốn nhận lòng tốt của ta thì cũng thôi đi, không cần phải hạ nhục Kiếm Tông như thế.”11Ba ngày sau, mười hai phong chủ tề tựu tại Định Kiếm Các.Dưới sự thuyết phục của Vô Lượng Đại Sư, Kiếm Tông quyết định nhường ra một đạo linh mạch cho Lạc Hà Tông.Tầm quan trọng của linh mạch đối với một tông môn không cần nói cũng biết, thứ này mang ý nghĩa linh khí dồi dào, linh thạch vô tận, cùng với linh khí sinh ra rất nhiều linh thực linh bảo.Trong Cửu Châu Lục Địa chỉ có bốn mươi chín đạo linh mạch, Kiếm Tông độc chiếm hai mươi bảy.Chỉ dựa vào việc được nhường lại linh mạch nhỏ nhất ở núi Kỷ Vi, đối với một tông môn thiếu thốn tài nguyên và linh lực mỏng manh như Lạc Hà Tông mà nói đã là quá đủ.Ta lại từ chối.Phong chủ Phù Ngọc tính tình nóng nảy, lập tức nổi giận: “Hừ, một Lạc Hạ Tông nho nhỏ lòng tham cũng quá lớn rồi! Chẳng lẽ còn không vừa ý núi Kỷ Vi sơn, muốn hai linh mạch lớn Thiên Vũ, Phụng Minh sao?”

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… "Hơn nữa, sao ngươi biết ta không thể dạy dỗ tốt đệ tử bình thường? Ta đã có thể dạy một người là ngươi, tự nhiên có thể dạy ra được người thứ hai, người thứ ba. Trong danh sách dài những lời ngươi vừa nói, ta chỉ nghe được một câu thuận tai đó chính là trong vòng một trăm năm nữa Lạc Hà Tông chắc chắn sẽ quật khởi.”"Không chỉ như vậy, ta còn muốn nó thay thế Kiếm Tông!"Trên khuôn mặt Tạ Trường Canh hiện lên vẻ tức giận.Đệ tử của Kiếm Tông ai nấy đều coi trọng vinh nhục của tông môn hơn mạng sống của chính mình, nếu không phải nhớ đến tình cảm lúc trước, chỉ sợ hắn ta đã sớm rút kiếm Lưu Phong trong tay ra rồi.“Giọng điệu của đại sư tỷ quá cũng quá mức càn rỡ rồi, Kiếm Tông đứng sừng sững ở Cửu Châu mấy vạn năm nay, từ trước đến nay luôn là tông môn đứng đầu. Lạc Hà Tông chỉ là tiểu phái ở nơi xa xôi hẻo lánh, lập tông cũng mới mấy chục năm, Triệu Thanh Song tư chất tầm thường, đặt ở Kiếm Tông tới cánh cửa đệ tử ngoại môn cũng không có tư cách bước vào, chỉ nói đến đệ tử của Lạc Hà Tông, tính cả đại sư tỷ cũng chỉ mới có ba người.”"Một tông môn không có nền tảng, không có tông chủ, thậm chí ngay cả đệ tử của không có. Dưới tình huống như vậy, trong vòng một trăm năm quật khởi đã là rất khó, còn vọng tưởng thay thế Kiếm Tông, đúng là người điên nói mớ! Đừng nói bây giờ kiếm Hàm Sương đã gãy, cho dù đại sư tỷ đang ở thời kỳ cực thịnh, cũng tuyệt đối không thể nào! Ta là có ý tốt, đại sư tỷ không muốn nhận lòng tốt của ta thì cũng thôi đi, không cần phải hạ nhục Kiếm Tông như thế.”11Ba ngày sau, mười hai phong chủ tề tựu tại Định Kiếm Các.Dưới sự thuyết phục của Vô Lượng Đại Sư, Kiếm Tông quyết định nhường ra một đạo linh mạch cho Lạc Hà Tông.Tầm quan trọng của linh mạch đối với một tông môn không cần nói cũng biết, thứ này mang ý nghĩa linh khí dồi dào, linh thạch vô tận, cùng với linh khí sinh ra rất nhiều linh thực linh bảo.Trong Cửu Châu Lục Địa chỉ có bốn mươi chín đạo linh mạch, Kiếm Tông độc chiếm hai mươi bảy.Chỉ dựa vào việc được nhường lại linh mạch nhỏ nhất ở núi Kỷ Vi, đối với một tông môn thiếu thốn tài nguyên và linh lực mỏng manh như Lạc Hà Tông mà nói đã là quá đủ.Ta lại từ chối.Phong chủ Phù Ngọc tính tình nóng nảy, lập tức nổi giận: “Hừ, một Lạc Hạ Tông nho nhỏ lòng tham cũng quá lớn rồi! Chẳng lẽ còn không vừa ý núi Kỷ Vi sơn, muốn hai linh mạch lớn Thiên Vũ, Phụng Minh sao?”

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… "Hơn nữa, sao ngươi biết ta không thể dạy dỗ tốt đệ tử bình thường? Ta đã có thể dạy một người là ngươi, tự nhiên có thể dạy ra được người thứ hai, người thứ ba. Trong danh sách dài những lời ngươi vừa nói, ta chỉ nghe được một câu thuận tai đó chính là trong vòng một trăm năm nữa Lạc Hà Tông chắc chắn sẽ quật khởi.”"Không chỉ như vậy, ta còn muốn nó thay thế Kiếm Tông!"Trên khuôn mặt Tạ Trường Canh hiện lên vẻ tức giận.Đệ tử của Kiếm Tông ai nấy đều coi trọng vinh nhục của tông môn hơn mạng sống của chính mình, nếu không phải nhớ đến tình cảm lúc trước, chỉ sợ hắn ta đã sớm rút kiếm Lưu Phong trong tay ra rồi.“Giọng điệu của đại sư tỷ quá cũng quá mức càn rỡ rồi, Kiếm Tông đứng sừng sững ở Cửu Châu mấy vạn năm nay, từ trước đến nay luôn là tông môn đứng đầu. Lạc Hà Tông chỉ là tiểu phái ở nơi xa xôi hẻo lánh, lập tông cũng mới mấy chục năm, Triệu Thanh Song tư chất tầm thường, đặt ở Kiếm Tông tới cánh cửa đệ tử ngoại môn cũng không có tư cách bước vào, chỉ nói đến đệ tử của Lạc Hà Tông, tính cả đại sư tỷ cũng chỉ mới có ba người.”"Một tông môn không có nền tảng, không có tông chủ, thậm chí ngay cả đệ tử của không có. Dưới tình huống như vậy, trong vòng một trăm năm quật khởi đã là rất khó, còn vọng tưởng thay thế Kiếm Tông, đúng là người điên nói mớ! Đừng nói bây giờ kiếm Hàm Sương đã gãy, cho dù đại sư tỷ đang ở thời kỳ cực thịnh, cũng tuyệt đối không thể nào! Ta là có ý tốt, đại sư tỷ không muốn nhận lòng tốt của ta thì cũng thôi đi, không cần phải hạ nhục Kiếm Tông như thế.”11Ba ngày sau, mười hai phong chủ tề tựu tại Định Kiếm Các.Dưới sự thuyết phục của Vô Lượng Đại Sư, Kiếm Tông quyết định nhường ra một đạo linh mạch cho Lạc Hà Tông.Tầm quan trọng của linh mạch đối với một tông môn không cần nói cũng biết, thứ này mang ý nghĩa linh khí dồi dào, linh thạch vô tận, cùng với linh khí sinh ra rất nhiều linh thực linh bảo.Trong Cửu Châu Lục Địa chỉ có bốn mươi chín đạo linh mạch, Kiếm Tông độc chiếm hai mươi bảy.Chỉ dựa vào việc được nhường lại linh mạch nhỏ nhất ở núi Kỷ Vi, đối với một tông môn thiếu thốn tài nguyên và linh lực mỏng manh như Lạc Hà Tông mà nói đã là quá đủ.Ta lại từ chối.Phong chủ Phù Ngọc tính tình nóng nảy, lập tức nổi giận: “Hừ, một Lạc Hạ Tông nho nhỏ lòng tham cũng quá lớn rồi! Chẳng lẽ còn không vừa ý núi Kỷ Vi sơn, muốn hai linh mạch lớn Thiên Vũ, Phụng Minh sao?”

Chương 16