Tác giả:

Ngày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu…

Chương 23

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… Mấy tiếng cười nhạo vang lên, phong chủ Tề Ngô chán ghét nhắm chặt mắt lại.Nhị sư muội nhướng mày, trong tay ôm cây tỳ bà, một thân váy đỏ giống như một ngọn lửa cháy hừng hực: “Ngươi còn dám sủa bậy, lão nương cho ngươi trần như nhộng ra khỏi Định Kiếm Các này!”Đạo Nguyên Tử bỗng nhiên ngậm miệng.Một bộ tăng bào màu xám bắn ra, nhẹ nhàng rơi xuống trên vai Đạo Nguyên Tử.Hắn ta giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, luống cuống tay chân khoác lên người.Tăng bào hơi nhỏ, vạt áo căn bản không thế kéo lại được, nhưng giờ phút này hắn ta cũng không để ý được nhiều như vậy.Dù sao cũng tốt hơn là để ngực trần trước mặt mọi người.“A Di Đà Phật, xin hai vị thí chủ bớt giận.”14Vô Lượng Đại Sư lên tiếng.Ông ấy đức cao vọng trọng, có tấm lòng từ bi, xử sự công bằng, có thanh danh vô cùng tốt ở Lục Địa Cửu Châu.Ngay cả sư phụ cũng đã từng nhận được ân huệ của ông ấy, thỉnh thoảng vẫn nhắc tới.Ta đồng ý ngồi ở đây cũng là nể mặt ông ấy.Vô Lượng lần chuỗi phật châu trong tay, vẻ mặt từ bi: “Hơn trăm năm trước, ta từng may mắn được gặp mặt Triệu lão tông chủ một lần ở biển Phù Đồ, để lại ấn tượng rất sâu sắc."“Lúc đó ác long làm loạn ở thành Vọng Hải, khiến sinh linh đồ thán. Hắn du hành đến đó, thấy vậy thì không đành lòng, biết rõ không địch lại, vẫn lấy hết sức bình sinh tới biển Phù Đồ, muốn tiêu diệt ác long, cứu bách tính khỏi cơn nguy khốn."Hắn là một người có tấm lòng nhân ái lớn lao, trong lòng mang thiên hạ, hy sinh vì đại nghĩa, dũng cảm không sợ chết, lão nạp sống hơn một nghìn năm, không nhìn thấy được mấy người giống như Triệu tông chủ.""Lưỡng Đồ Hoa vốn là đồ của Triệu tông chủ, việc này không còn nghi ngờ gì nữa, về phẩn Kiếm Chủ Hồi Tuyết không hỏi đã lấy đi, hại hắn bỏ mình, lẽ ra đáng bị phạt. Chỉ là việc này đúng là có ẩn tình khác, là có chút bất đắc dĩ."Trước đó không lâu, Thất Bảo tháp Linh Lung đột nhiên xuất hiện trở lại ở bờ biển Tây Hải, chỉ có Kiếm Chủ thần kiếm mới có thể tới đó xem xét tình hình.”"Kiếm Chủ Hàm Sương cũng là người tu hành, có lẽ cũng biết tầm quan trọng của Thất Bảo tháp Linh Lung. Kể từ khi Thương Lam chân nhân phi thăng thượng giới, suốt ba nghìn năm nay Cửu Châu Lục Địa không còn xuất hiện hào quang tiếp dẫn, chúng ta đều nghi ngờ con đường Thông Thiên xảy ra vấn đề, đáng tiếc không có cách nào tìm hiểu được. Bây giờ pháp bảo của Thương Lam chân nhân đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có nguyên do, có lẽ hào quang tiếp dẫn là bí mật giấu ở trong đó, việc này liên quan tới tất cả người tu hành ở Cửu châu, ngay cả hai bên chính tà đều tạm thời buông bỏ oán thù.”

Mấy tiếng cười nhạo vang lên, phong chủ Tề Ngô chán ghét nhắm chặt mắt lại.

Nhị sư muội nhướng mày, trong tay ôm cây tỳ bà, một thân váy đỏ giống như một ngọn lửa cháy hừng hực: “Ngươi còn dám sủa bậy, lão nương cho ngươi trần như nhộng ra khỏi Định Kiếm Các này!”

Đạo Nguyên Tử bỗng nhiên ngậm miệng.

Một bộ tăng bào màu xám bắn ra, nhẹ nhàng rơi xuống trên vai Đạo Nguyên Tử.

Hắn ta giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, luống cuống tay chân khoác lên người.

Tăng bào hơi nhỏ, vạt áo căn bản không thế kéo lại được, nhưng giờ phút này hắn ta cũng không để ý được nhiều như vậy.

Dù sao cũng tốt hơn là để ngực trần trước mặt mọi người.

“A Di Đà Phật, xin hai vị thí chủ bớt giận.”

14

Vô Lượng Đại Sư lên tiếng.

Ông ấy đức cao vọng trọng, có tấm lòng từ bi, xử sự công bằng, có thanh danh vô cùng tốt ở Lục Địa Cửu Châu.

Ngay cả sư phụ cũng đã từng nhận được ân huệ của ông ấy, thỉnh thoảng vẫn nhắc tới.

Ta đồng ý ngồi ở đây cũng là nể mặt ông ấy.

Vô Lượng lần chuỗi phật châu trong tay, vẻ mặt từ bi: “Hơn trăm năm trước, ta từng may mắn được gặp mặt Triệu lão tông chủ một lần ở biển Phù Đồ, để lại ấn tượng rất sâu sắc."

“Lúc đó ác long làm loạn ở thành Vọng Hải, khiến sinh linh đồ thán. Hắn du hành đến đó, thấy vậy thì không đành lòng, biết rõ không địch lại, vẫn lấy hết sức bình sinh tới biển Phù Đồ, muốn tiêu diệt ác long, cứu bách tính khỏi cơn nguy khốn.

"Hắn là một người có tấm lòng nhân ái lớn lao, trong lòng mang thiên hạ, hy sinh vì đại nghĩa, dũng cảm không sợ chết, lão nạp sống hơn một nghìn năm, không nhìn thấy được mấy người giống như Triệu tông chủ."

"Lưỡng Đồ Hoa vốn là đồ của Triệu tông chủ, việc này không còn nghi ngờ gì nữa, về phẩn Kiếm Chủ Hồi Tuyết không hỏi đã lấy đi, hại hắn bỏ mình, lẽ ra đáng bị phạt. Chỉ là việc này đúng là có ẩn tình khác, là có chút bất đắc dĩ.

"Trước đó không lâu, Thất Bảo tháp Linh Lung đột nhiên xuất hiện trở lại ở bờ biển Tây Hải, chỉ có Kiếm Chủ thần kiếm mới có thể tới đó xem xét tình hình.”

"Kiếm Chủ Hàm Sương cũng là người tu hành, có lẽ cũng biết tầm quan trọng của Thất Bảo tháp Linh Lung. Kể từ khi Thương Lam chân nhân phi thăng thượng giới, suốt ba nghìn năm nay Cửu Châu Lục Địa không còn xuất hiện hào quang tiếp dẫn, chúng ta đều nghi ngờ con đường Thông Thiên xảy ra vấn đề, đáng tiếc không có cách nào tìm hiểu được. Bây giờ pháp bảo của Thương Lam chân nhân đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có nguyên do, có lẽ hào quang tiếp dẫn là bí mật giấu ở trong đó, việc này liên quan tới tất cả người tu hành ở Cửu châu, ngay cả hai bên chính tà đều tạm thời buông bỏ oán thù.”

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… Mấy tiếng cười nhạo vang lên, phong chủ Tề Ngô chán ghét nhắm chặt mắt lại.Nhị sư muội nhướng mày, trong tay ôm cây tỳ bà, một thân váy đỏ giống như một ngọn lửa cháy hừng hực: “Ngươi còn dám sủa bậy, lão nương cho ngươi trần như nhộng ra khỏi Định Kiếm Các này!”Đạo Nguyên Tử bỗng nhiên ngậm miệng.Một bộ tăng bào màu xám bắn ra, nhẹ nhàng rơi xuống trên vai Đạo Nguyên Tử.Hắn ta giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, luống cuống tay chân khoác lên người.Tăng bào hơi nhỏ, vạt áo căn bản không thế kéo lại được, nhưng giờ phút này hắn ta cũng không để ý được nhiều như vậy.Dù sao cũng tốt hơn là để ngực trần trước mặt mọi người.“A Di Đà Phật, xin hai vị thí chủ bớt giận.”14Vô Lượng Đại Sư lên tiếng.Ông ấy đức cao vọng trọng, có tấm lòng từ bi, xử sự công bằng, có thanh danh vô cùng tốt ở Lục Địa Cửu Châu.Ngay cả sư phụ cũng đã từng nhận được ân huệ của ông ấy, thỉnh thoảng vẫn nhắc tới.Ta đồng ý ngồi ở đây cũng là nể mặt ông ấy.Vô Lượng lần chuỗi phật châu trong tay, vẻ mặt từ bi: “Hơn trăm năm trước, ta từng may mắn được gặp mặt Triệu lão tông chủ một lần ở biển Phù Đồ, để lại ấn tượng rất sâu sắc."“Lúc đó ác long làm loạn ở thành Vọng Hải, khiến sinh linh đồ thán. Hắn du hành đến đó, thấy vậy thì không đành lòng, biết rõ không địch lại, vẫn lấy hết sức bình sinh tới biển Phù Đồ, muốn tiêu diệt ác long, cứu bách tính khỏi cơn nguy khốn."Hắn là một người có tấm lòng nhân ái lớn lao, trong lòng mang thiên hạ, hy sinh vì đại nghĩa, dũng cảm không sợ chết, lão nạp sống hơn một nghìn năm, không nhìn thấy được mấy người giống như Triệu tông chủ.""Lưỡng Đồ Hoa vốn là đồ của Triệu tông chủ, việc này không còn nghi ngờ gì nữa, về phẩn Kiếm Chủ Hồi Tuyết không hỏi đã lấy đi, hại hắn bỏ mình, lẽ ra đáng bị phạt. Chỉ là việc này đúng là có ẩn tình khác, là có chút bất đắc dĩ."Trước đó không lâu, Thất Bảo tháp Linh Lung đột nhiên xuất hiện trở lại ở bờ biển Tây Hải, chỉ có Kiếm Chủ thần kiếm mới có thể tới đó xem xét tình hình.”"Kiếm Chủ Hàm Sương cũng là người tu hành, có lẽ cũng biết tầm quan trọng của Thất Bảo tháp Linh Lung. Kể từ khi Thương Lam chân nhân phi thăng thượng giới, suốt ba nghìn năm nay Cửu Châu Lục Địa không còn xuất hiện hào quang tiếp dẫn, chúng ta đều nghi ngờ con đường Thông Thiên xảy ra vấn đề, đáng tiếc không có cách nào tìm hiểu được. Bây giờ pháp bảo của Thương Lam chân nhân đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có nguyên do, có lẽ hào quang tiếp dẫn là bí mật giấu ở trong đó, việc này liên quan tới tất cả người tu hành ở Cửu châu, ngay cả hai bên chính tà đều tạm thời buông bỏ oán thù.”

Chương 23