*tiết tử: Lời tựa, mở đầu. Luôn được đặt ở đầu truyện, có thể là một đoạn văn ngắn kể về thời quá khứ hoặc tương lai của nhân vật, hoặc nói về bất cứ sự kiện, tình huống nào đó của truyện mà có khi phải đến giữa truyện mới gặp. Mục đích chung là để tạo sự hiếu kỳ cho người đọc. Lệnh Hồ Trăn Trăn mở hai mắt ra, mù mịt quan sát bốn phía. Cây hoa lê được trồng khắp nơi trên núi đồi nơi đây, lúc này đang là một đêm mưa đầu xuân. Hoa lê nở rộ phủ đầy tuyết trắng tạo ra cảnh tượng trắng xóa đầy quỷ dị trong bóng tối, mưa rơi từ bầu trời xuống tạo nên âm thanh xào xạc. Nàng không biết nơi này, là bị lạc rồi sao? Nước mưa lạnh thấu xương theo da đầu lăn xuống trán, vừa lạnh lại vừa ngứa. Dường như đột nhiên cảm giác được cái rét, nàng bắt đầu run lên vì lạnh, cứ vô thức đi dọc theo rừng hoa lê trên sườn núi. Mưa rất lớn, đêm đã khuya, trên cao có ánh đèn nhấp nháy, chắc là nhà có người ở. Trên đỉnh dốc quả nhiên có một căn nhà lớn tường cao, nhưng cổng rất hẹp, hai ngọn nến sáng rực đang…
Chương 101: Quyá»n 3: Tá» Sinh Äắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Äi Vá»i
Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ LangTác giả: Thập Tứ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp *tiết tử: Lời tựa, mở đầu. Luôn được đặt ở đầu truyện, có thể là một đoạn văn ngắn kể về thời quá khứ hoặc tương lai của nhân vật, hoặc nói về bất cứ sự kiện, tình huống nào đó của truyện mà có khi phải đến giữa truyện mới gặp. Mục đích chung là để tạo sự hiếu kỳ cho người đọc. Lệnh Hồ Trăn Trăn mở hai mắt ra, mù mịt quan sát bốn phía. Cây hoa lê được trồng khắp nơi trên núi đồi nơi đây, lúc này đang là một đêm mưa đầu xuân. Hoa lê nở rộ phủ đầy tuyết trắng tạo ra cảnh tượng trắng xóa đầy quỷ dị trong bóng tối, mưa rơi từ bầu trời xuống tạo nên âm thanh xào xạc. Nàng không biết nơi này, là bị lạc rồi sao? Nước mưa lạnh thấu xương theo da đầu lăn xuống trán, vừa lạnh lại vừa ngứa. Dường như đột nhiên cảm giác được cái rét, nàng bắt đầu run lên vì lạnh, cứ vô thức đi dọc theo rừng hoa lê trên sườn núi. Mưa rất lớn, đêm đã khuya, trên cao có ánh đèn nhấp nháy, chắc là nhà có người ở. Trên đỉnh dốc quả nhiên có một căn nhà lớn tường cao, nhưng cổng rất hẹp, hai ngọn nến sáng rực đang… Trưá»c mắt là má»t cây cầu dà i vô táºn.Lá»nh Há» TrÄn TrÄn Äứng á» Äầu cầu rất lâu, cuá»i cùng cÅ©ng quyết Äá»nh bưá»c qua.Hai bên cầu không có lan can, phÃa dưá»i cầu dưá»ng như chôn vùi nhiá»u ká»· niá»m quá khứ, từng Äám như mây mù, có những cái rõ rà ng, có những cái không.Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nhìn thấy mình khi bảy tuá»i, mặc áo vải thô, tóc rá»i bù như tá» chim, Äang lÄn lá»n khóc lóc vá»i Äại bá.Nà ng nhá» ra lần Äó Äại bá rá»i Äi mấy tháng, cuá»i cùng trá» vá» nhưng không còn yêu thương nà ng hư trưá»c mà hay trách nà ng á»n à o và trách nà ng bẩn thá»u.Äại bá nghe nà ng khóc Äến phát ngán, thá» dà i liên tục: âÃi chao, sao mà phiá»n phức thế nà y, chẳng giá»ng phụ thân ngươi chút nà o.âÃng ngá»i xá»m xuá»ng lau nưá»c mắt cho nà ng, giá»ng nói mang theo chút ghét bá»: âCon gái con Äứa không thá» bẩn thá»u thế nà y, cÅ©ng không thá» lÄn lá»n khóc lóc như váºy. Äứng dáºy, dá»n dẹp sạch sẽ, Äại bá dạy ngươi há»c chữ.âNà ng vẫn không chá»u ngá»i dáºy mÃ ÄÆ°a cái Äầu tá» chim cá»§a mình vá» phÃa ông: âMuá»n xoa.âMá»t bà n tay nhẹ nhà ng chạm lên Äầu nà ng, mang theo chút ấm áp nhạt nhòa.Nà ng ngưá»c lên nhìn Äại bá, ông cưá»i cÅ©ng nhạt nhòa như thế: âHóa ra là muá»n ÄÆ°á»£c yêu thương má»t chút.âÄám mây mù cá»§a quá khứ từ từ tan ra, Lá»nh Há» TrÄn TrÄn tá»nh lại.Ngà y 13 tháng Tư, sau cÆ¡n mưa lại có cầu vá»ng. Nà ng thay má»t bá» y phục bằng lông trắng như tuyết, vừa ra khá»i phòng Äã thấy Nhá» Mạch Chá»§ Äang gá»i gió cuá»n những cánh hoa rÆ¡i ra góc vưá»n.Trong sân ông trá»ng nhiá»u cây hoa anh Äà o, có cả mà u Äá» và trắng, những ngà y gần Äây hoa Äã sắp tà n, má»i sáng sá»m dáºy Äá»u thấy Äầy cánh hoa trên Äất.âTrÄn TrÄn dáºy rá»i sao?â Nhá» Mạch Chá»§ hiá»n hòa quay Äầu cưá»i, sau Äó gá»i gió ÄÆ°a tá»i má»t há»p thức Än, âLà món con thÃch Än Äấy.âLá»nh Há» TrÄn TrÄn má» nắp há»p, bên trong là má»t bát chè trứng nóng há»i và hai chiếc bánh bao.âNhá» Mạch Chá»§ sao lại biết con thÃch Än món nà y?â Nà ng láºp tức cầm lấy má»t chiếc bánh bao cắn má»t miếng, tò mò há»i.Nhá» Mạch Chá»§ thá»i bay sạch cánh hoa, từ tá»n Äi tá»i: âCon nhá» tuá»i mà Äã hay quên rá»i, chÃnh con nói vá»i ta mà .âNà ng có từng nói sao?Lá»nh Há» TrÄn TrÄn sá» Äầu, gần Äây thưá»ng có những ký ức trưá»c kia không nhá» ra ÄÆ°á»£c, nhưng cÅ©ng chưa Äến mức quên những gì mình Äã nói.Nhá» Mạch Chá»§ chÄm chú quan sát sắc mặt nà ng, lại cưá»i nói: âSắc khà tá»t hÆ¡n trưá»c nhiá»u rá»i, trông thì yếu Äuá»i, nhưng thá»±c ra khá»e mạnh hÆ¡n vẻ bá» ngoà i, cÅ©ng là nhá» Äá» Än thức uá»ng á» Nhá» Mạch SÆ¡n nà y Äấy.âHÆ¡n chục ngà y trưá»c, tiá»u cô nương nà y Äá»t nhiên chạy tá»i Nhá» Mạch SÆ¡n nhỠông chá» dạy tu hà nh, rá»i sau Äó á» luôn trong phòng khách cá»§a Äá»ng phá»§, má»i ngà y Äá»u là m phiá»n ông phải chuẩn bá» ba bữa cho cô.âHôm nay muá»n há»c cái gì?â Nhá» Mạch Chá»§ nhà n nhã há»i.Nà ng suy nghÄ© má»t chút: âHá»c Äằng phong.âNhá» Mạch Chá»§ kinh ngạc: âPhụ thân cá»§a con còn chưa há»c ÄÆ°á»£c Äằng phong Äâu. Há»c cái nà y không nhanh như mấy thứ trưá»c kia Äâu, con nên há»c hết những Äiá»u ông ấy biết rá»i hẵng há»c cái khác chứ?ââNhưng con muá»n há»c.âNhá» Mạch Chá»§ thá» dà i: âHiếu há»c cần mẫn là tá»t, nhưng cứ muá»n há»c theo ý mình thế nà y cÅ©ng khiến ngưá»i khác Äau Äầu Äấy.âMặc dù nói váºy, ông vẫn Äá» nà ng há»c theo ý mình. Cả buá»i sáng ông ngá»i trên ngá»n cây anh Äà o nhìn nà ng từ không thá» bay lên chút nà o, cho Äến khi có thá» rá»i Äất ba thưá»c, có khi ngà y mai Äã thà nh thạo rá»i.âPhụ thân con ngà y xưa chòn chưa há»c nhanh bằng con nữa Äó.â Nhá» Mạch Chá»§ cảm thán. âNó không bay ná»i nên chá» Äà nh há»c Chá» Thông Thần.âVá» Nhá» Mạch Chá»§ nà y má»i khi nói chuyá»n vá»i cô, mưá»i câu thì có Äến bảy câu nhắc Äến Lá»nh Há» VÅ©. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn há»i: âNhá» Mạch Chá»§ rất thÃch Lá»nh Há» VÅ© à ?âDùng chữ âthÃchâ có hÆ¡i kỳ lạ, nhưng Nhá» Mạch Chá»§ không ÄỠý cách dùng từ cá»§a nà ng: âMá»t Äá» tá» ham há»c và thông minh, ai mà không thÃch? Chá» tiếc là nó không nghe lá»i.âCả má»t Äại ma Äầu, nhưng trong miá»ng ông chá» là âkhông nghe lá»iâ mà thôi. Từ Äại Hoang Äến Trung Thá», từ ngưá»i Äến yêu, ai ai nhắc Äến Lá»nh Há» VÅ© cÅ©ng Äá»u thay Äá»i sắc mặt. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn lần Äầu tiên má»i thấy má»t ngưá»i như Nhá» Mạch Chá»§, chẳng há» che giấu sá»± yêu mến và hoà i niá»m Äá»i vá»i ông ta.âNgà i có vẻ thÃch nói vá» chuyá»n cá»§a Lá»nh Há» VÅ©.â Nà ng rất quan tâm. âNgà i có thá» nói nhiá»u hÆ¡n, con vừa luyá»n táºp vừa nghe.âNhá» Mạch Chá»§ cưá»i: âNgưá»i già rá»i, khó tránh khá»i lắm lá»i. Gần Äây ta cứ nhá» mãi cảnh lần cuá»i cùng gặp nó á» Tá» Lâm Trấn: trá»i còn chưa sáng, tóc tai và quần áo cá»§a nó Äá»u bá» sương ưá»t Äẫm, trông như Äã mấy ngà y chưa ngá»§. Ta phát hiá»n nó có tâm sá»±, nhưng còn chưa ká»p há»i thì nó Äã Äi mất. Lần Äi nà y là thay Äá»i tất cả.âNhững chuyá»n nhá» nhặt từ hà ng chục nÄm trưá»c như thế mà ông vẫn nhá» rõ rà ng, Lá»nh Há» Chân Chân Äá»nh há»i Lá»nh Há» VÅ© Äi Äâu, nhưng lại nghe ông nói tiếp: âNói má»i nhá», mấy ngà y nay không thấy tu sÄ© Nhất Mạch á» ngoà i Nhá» Mạch SÆ¡n Äợi con nữa, giáºn rá»i à ? Ná»a tháng con không vá», không sợ bá» mắng sao?âTần Nguyên Hi chắc chắn có tức giáºn, nhưng mắng thì chắc không.Nà ng cháºm rãi lắc Äầu: âCon⦠nghÄ© là không nên gặp chà ng ấy.ââTại sao thế?ââCon nợ chà ng rất nhiá»u thứ.âNhá» Mạch Chá»§ báºt cưá»i: âThì ra là Äến Nhá» Mạch SÆ¡n Äá» trá»n nợ, con nợ cái gì? Tiá»n bạc sao?âNợ chà ng Bà n Thần Ti, khiến chà ng phải lòng ngưá»i không nên thÃch nên phải chá»u Äá»±ng bao nhiêu dà y vò, còn mình, kẻ Äầu sá» ra tất cả lại chẳng hay biết gì, vẫn cứ mong ngà y ngà y dÃnh lấy chà ng.Thôi thì không gặp nữa váºy. Äợi thêm và i ngà y, Äợi nà ng há»c xong hết những thứ mà Lá»nh Há» VÅ© biết sẽ trả lại Bà n Thần Ti cho hắn, như váºy má»i tháºt sá»± là không còn nợ nần gì nữa.Nhá» Mạch Chá»§ thấy nà ng không nói lá»i nà o, liá»n gáºt Äầu hiá»u ý: âNợ tình, nợ tâm, món nợ nà y không dá» trả, chi bằng không trả váºy.âNhư thế không ÄÆ°á»£c.âCon nhất Äá»nh sẽ trả.â Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nói rất nghiêm túc.Nà ng vẫn không thá» nhá» ra mình tại sao lại cưá»p và là m sao cưá»p ÄÆ°á»£c Bà n Thần Ti. Váºt nà y chắng có tÃch sá»± gì cả ngoà i viá»c là m nà ng Äau Äá»n vô cùng và quên Äi nhiá»u chuyá»n, dù Äa phần là những chuyá»n không vui. Nếu trả lại Bà n Thần Ti, nà ng sẽ nhá» lại hết, nhưng vì có rất nhiá»u ká»· niá»m vui bên Tần Nguyên Hi Äá» bù Äắp nên nà ng không sợ chút nà o.Nhá» Mạch Chá»§ trầm ngâm: âLòng ngưá»i luôn thay Äá»i, phúc há»a khó lưá»ng, tình sao trả ÄÆ°á»£c? Trên Äá»i có biết bao chuyá»n không thá» dùng tiá»n giải quyết, cÅ©ng có rất nhiá»u chuyá»n không có cách nà o trả hết ÄÆ°á»£c. Con Äừng suy nghÄ© nhiá»u, cứ táºp trung tu hà nh, Äừng phà hoà i tà i nÄng.âÃng lấy từ trong tay áo ra má»t tá» giấy, lại nói: âBà i tâm pháp nà y con luyá»n trưá»c khi ngá»§, có thá» giúp an thần tÄ©nh tâm.âTu hà nh thì phải tu hà nh, nhưng Äã nợ thì phải trả, có gì mà phức tạp.Lá»nh Há» TrÄn TrÄn ừ trưá»c Äến nay luôn thÃch nghe những Äiá»u mình muá»n nghe, còn những Äiá»u không thÃch thì coi như không nghe thấy. Nà ng liá»n nháºn lấy tá» tâm pháp, gáºt Äầu qua loa.*Nà ng ại bưá»c lên cây cầu dà i vô táºn ấy.Dưá»i cầu, những Äám mây mù cá»§a quá khứ lắc lư mỠảo. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nhìn thấy má»t khu rừng trà n ngáºp hoa tÃm.Trá»i Äã khuya, ánh trÄng má» má»t và u ám. Nà ng mặc má»t bá» y phục Äen, cháºm rãi bưá»c qua rừng. Mục tiêu cá»§a nà ng là Äến Tá» Lâm Trấn á» Dương Châu, nÆ¡i Äại bá Äang Äợi nà ng.Cuá»i cùng khi gặp ÄÆ°á»£c Äại bá, bình minh Äã ló rạng, còn nà ng Äã nhuá»m Äầy sương sá»m, má»t Äến mức chá» muá»n ngá»i xuá»ng uá»ng má»t ngụm nưá»c.Trên mặt Äại bá hiá»n lên nụ cưá»i, ông ÄÆ°a tay xoa nhẹ mái tóc ưá»t sÅ©ng cá»§a nà ng, gá»i nà ng: âTrÄn TrÄn, con Äến rá»i, Äại bá rất vui.âDÄ© nhiên nà ng sẽ Äến, bá»i vì Äại bá Äang á» Äây.Nhưng rá»i ông lại nói: âÄã Äến Äây rá»i, nghÄ©a là con Äã Äá»ng ý. Váºy thì hãy Äi Äi, Äại bá vẫn sẽ Äợi con á» Tá» Lâm Trấn, nếu con không Äến, Äại bá sẽ không Äi.âNà ng vừa má»i Äến mà Äã phải Äi sao? Nà ng phải Äi Äâu?âThứ Äó, chá» con giữ má»i thÃch hợp nhất.â Äại bá vẫn nhẹ nhà ng xoa Äầu nà ng. âNhìn hai ngưá»i kia Äi, kẻ mặc áo xanh chÃnh là hắn. Äi Äi, Äừng Äá» Äại bá thất vá»ng.âLá»nh Há» TrÄn TrÄn chợt má» bừng mắt, chá» cảm thấy Bà n Thần Ti trong ngưá»i như muá»n xuyên thẳng và o tim, Äau Äá»n không thá» chá»u ná»i. Nà ng nắm chặt lấy chÄn, trong cÆ¡n mÆ¡ há» nhá» lại rằng lần Äại bá rá»i khá»i núi, há» không hẳn là chưa từng gặp lại. Ãng từng vì chuyá»n gì Äó mà gá»i nà ng Äến Tá» Lâm Trấn, và nà ng Äã Äến.Ãng muá»n nà ng lấy thứ gì? Chẳng lẽ⦠chÃnh là Bà n Thần Ti?!Lá»nh Há» TrÄn TrÄn láºp tức lÄn từ giưá»ng xuá»ng. Sau khi bình tÄ©nh lại má»t chút, nà ng Äứng dáºy và vá»i và ng lao ra ngoà i, vung tay Äóng lại tráºn pháp cá»§a phá»§.Từ phòng cá»§a Nhá» Mạch Chá»§ vá»ng ra tiếng há»i, nhưng nà ng không trả lá»i mà lại trá»±c tiếp cất bưá»c Äằng phong bay lên, lao mình và o mà n Äêm sâu thẳm.Vẫn còn có rất nhiá»u chuyá»n không hiá»u ÄÆ°á»£c, tại sao lại gặp Äại bá á» Trung Thá»? Thứ mà ông nhắc Äến tháºt sá»± là Bà n Thần Ti sao? Nhưng nếu Äã nghÄ© không ra thì nà ng cÅ©ng không muá»n nghÄ© nữa, nhỡ Äâu Äại bá vẫn còn Äợi nà ng á» Tá» Lâm Trấn thì sao?! Tất cả những thắc mắc, gặp ÄÆ°á»£c ông là sẽ biết.Không ngá» khi Äi Äến cá»ng chÃnh, Äá» tá» gác cá»ng không Äá» nà ng qua: âLá»nh Há» sư tá»·, muá»n rá»i Mạch phải có sá»± cho phép cá»§a Trưá»ng Lão hoặc Mạch Chá»§.âLá»nh Há» TrÄn TrÄn vá»i sá»t ruá»t nói: âNhưng trưá»c Äây khi ta và Tần Nguyên Hi rá»i Mạch, cÅ©ng Äâu thấy các ngươi cần cái nà y.âVá» Äá» tá» canh cá»ng rất kÃnh cẩn: âChúng Äá» tá» cÅ©ng không biết chuyá»n gì, chá» là các vá» Mạch Chá»§ và Trưá»ng Lão Äá»u Äã cÄn dặn nếu Lá»nh Há» sư tá»· nếu muá»n rá»i Mạch má»t mình, phải có sá»± Äá»ng ý cá»§a há».âTại sao chá» có mình nà ng bá» Äá»i xá» như váºy? Tháºt là phiá»n phức!Lá»nh Há» TrÄn TrÄn láºp tức triá»u há»i Phi Long Giấy, cái Äuôi dà i cá»§a nó hất má»t cái, chá» trong chá»p mắt Äã vút lên trá»i, Äá» lại tiếng gá»i cá»§a Äá» tá» gác cá»ng xa dần trong không trung.
Trưá»c mắt là má»t cây cầu dà i vô táºn.
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn Äứng á» Äầu cầu rất lâu, cuá»i cùng cÅ©ng quyết Äá»nh bưá»c qua.
Hai bên cầu không có lan can, phÃa dưá»i cầu dưá»ng như chôn vùi nhiá»u ká»· niá»m quá khứ, từng Äám như mây mù, có những cái rõ rà ng, có những cái không.
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nhìn thấy mình khi bảy tuá»i, mặc áo vải thô, tóc rá»i bù như tá» chim, Äang lÄn lá»n khóc lóc vá»i Äại bá.
Nà ng nhá» ra lần Äó Äại bá rá»i Äi mấy tháng, cuá»i cùng trá» vá» nhưng không còn yêu thương nà ng hư trưá»c mà hay trách nà ng á»n à o và trách nà ng bẩn thá»u.
Äại bá nghe nà ng khóc Äến phát ngán, thá» dà i liên tục: âÃi chao, sao mà phiá»n phức thế nà y, chẳng giá»ng phụ thân ngươi chút nà o.â
Ãng ngá»i xá»m xuá»ng lau nưá»c mắt cho nà ng, giá»ng nói mang theo chút ghét bá»: âCon gái con Äứa không thá» bẩn thá»u thế nà y, cÅ©ng không thá» lÄn lá»n khóc lóc như váºy. Äứng dáºy, dá»n dẹp sạch sẽ, Äại bá dạy ngươi há»c chữ.â
Nà ng vẫn không chá»u ngá»i dáºy mÃ ÄÆ°a cái Äầu tá» chim cá»§a mình vá» phÃa ông: âMuá»n xoa.â
Má»t bà n tay nhẹ nhà ng chạm lên Äầu nà ng, mang theo chút ấm áp nhạt nhòa.
Nà ng ngưá»c lên nhìn Äại bá, ông cưá»i cÅ©ng nhạt nhòa như thế: âHóa ra là muá»n ÄÆ°á»£c yêu thương má»t chút.â
Äám mây mù cá»§a quá khứ từ từ tan ra, Lá»nh Há» TrÄn TrÄn tá»nh lại.
Ngà y 13 tháng Tư, sau cÆ¡n mưa lại có cầu vá»ng. Nà ng thay má»t bá» y phục bằng lông trắng như tuyết, vừa ra khá»i phòng Äã thấy Nhá» Mạch Chá»§ Äang gá»i gió cuá»n những cánh hoa rÆ¡i ra góc vưá»n.
Trong sân ông trá»ng nhiá»u cây hoa anh Äà o, có cả mà u Äá» và trắng, những ngà y gần Äây hoa Äã sắp tà n, má»i sáng sá»m dáºy Äá»u thấy Äầy cánh hoa trên Äất.
âTrÄn TrÄn dáºy rá»i sao?â Nhá» Mạch Chá»§ hiá»n hòa quay Äầu cưá»i, sau Äó gá»i gió ÄÆ°a tá»i má»t há»p thức Än, âLà món con thÃch Än Äấy.â
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn má» nắp há»p, bên trong là má»t bát chè trứng nóng há»i và hai chiếc bánh bao.
âNhá» Mạch Chá»§ sao lại biết con thÃch Än món nà y?â Nà ng láºp tức cầm lấy má»t chiếc bánh bao cắn má»t miếng, tò mò há»i.
Nhá» Mạch Chá»§ thá»i bay sạch cánh hoa, từ tá»n Äi tá»i: âCon nhá» tuá»i mà Äã hay quên rá»i, chÃnh con nói vá»i ta mà .â
Nà ng có từng nói sao?
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn sá» Äầu, gần Äây thưá»ng có những ký ức trưá»c kia không nhá» ra ÄÆ°á»£c, nhưng cÅ©ng chưa Äến mức quên những gì mình Äã nói.
Nhá» Mạch Chá»§ chÄm chú quan sát sắc mặt nà ng, lại cưá»i nói: âSắc khà tá»t hÆ¡n trưá»c nhiá»u rá»i, trông thì yếu Äuá»i, nhưng thá»±c ra khá»e mạnh hÆ¡n vẻ bá» ngoà i, cÅ©ng là nhá» Äá» Än thức uá»ng á» Nhá» Mạch SÆ¡n nà y Äấy.â
HÆ¡n chục ngà y trưá»c, tiá»u cô nương nà y Äá»t nhiên chạy tá»i Nhá» Mạch SÆ¡n nhỠông chá» dạy tu hà nh, rá»i sau Äó á» luôn trong phòng khách cá»§a Äá»ng phá»§, má»i ngà y Äá»u là m phiá»n ông phải chuẩn bá» ba bữa cho cô.
âHôm nay muá»n há»c cái gì?â Nhá» Mạch Chá»§ nhà n nhã há»i.
Nà ng suy nghÄ© má»t chút: âHá»c Äằng phong.â
Nhá» Mạch Chá»§ kinh ngạc: âPhụ thân cá»§a con còn chưa há»c ÄÆ°á»£c Äằng phong Äâu. Há»c cái nà y không nhanh như mấy thứ trưá»c kia Äâu, con nên há»c hết những Äiá»u ông ấy biết rá»i hẵng há»c cái khác chứ?â
âNhưng con muá»n há»c.â
Nhá» Mạch Chá»§ thá» dà i: âHiếu há»c cần mẫn là tá»t, nhưng cứ muá»n há»c theo ý mình thế nà y cÅ©ng khiến ngưá»i khác Äau Äầu Äấy.â
Mặc dù nói váºy, ông vẫn Äá» nà ng há»c theo ý mình. Cả buá»i sáng ông ngá»i trên ngá»n cây anh Äà o nhìn nà ng từ không thá» bay lên chút nà o, cho Äến khi có thá» rá»i Äất ba thưá»c, có khi ngà y mai Äã thà nh thạo rá»i.
âPhụ thân con ngà y xưa chòn chưa há»c nhanh bằng con nữa Äó.â Nhá» Mạch Chá»§ cảm thán. âNó không bay ná»i nên chá» Äà nh há»c Chá» Thông Thần.â
Vá» Nhá» Mạch Chá»§ nà y má»i khi nói chuyá»n vá»i cô, mưá»i câu thì có Äến bảy câu nhắc Äến Lá»nh Há» VÅ©. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn há»i: âNhá» Mạch Chá»§ rất thÃch Lá»nh Há» VÅ© à ?â
Dùng chữ âthÃchâ có hÆ¡i kỳ lạ, nhưng Nhá» Mạch Chá»§ không ÄỠý cách dùng từ cá»§a nà ng: âMá»t Äá» tá» ham há»c và thông minh, ai mà không thÃch? Chá» tiếc là nó không nghe lá»i.â
Cả má»t Äại ma Äầu, nhưng trong miá»ng ông chá» là âkhông nghe lá»iâ mà thôi. Từ Äại Hoang Äến Trung Thá», từ ngưá»i Äến yêu, ai ai nhắc Äến Lá»nh Há» VÅ© cÅ©ng Äá»u thay Äá»i sắc mặt. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn lần Äầu tiên má»i thấy má»t ngưá»i như Nhá» Mạch Chá»§, chẳng há» che giấu sá»± yêu mến và hoà i niá»m Äá»i vá»i ông ta.
âNgà i có vẻ thÃch nói vá» chuyá»n cá»§a Lá»nh Há» VÅ©.â Nà ng rất quan tâm. âNgà i có thá» nói nhiá»u hÆ¡n, con vừa luyá»n táºp vừa nghe.â
Nhá» Mạch Chá»§ cưá»i: âNgưá»i già rá»i, khó tránh khá»i lắm lá»i. Gần Äây ta cứ nhá» mãi cảnh lần cuá»i cùng gặp nó á» Tá» Lâm Trấn: trá»i còn chưa sáng, tóc tai và quần áo cá»§a nó Äá»u bá» sương ưá»t Äẫm, trông như Äã mấy ngà y chưa ngá»§. Ta phát hiá»n nó có tâm sá»±, nhưng còn chưa ká»p há»i thì nó Äã Äi mất. Lần Äi nà y là thay Äá»i tất cả.â
Những chuyá»n nhá» nhặt từ hà ng chục nÄm trưá»c như thế mà ông vẫn nhá» rõ rà ng, Lá»nh Há» Chân Chân Äá»nh há»i Lá»nh Há» VÅ© Äi Äâu, nhưng lại nghe ông nói tiếp: âNói má»i nhá», mấy ngà y nay không thấy tu sÄ© Nhất Mạch á» ngoà i Nhá» Mạch SÆ¡n Äợi con nữa, giáºn rá»i à ? Ná»a tháng con không vá», không sợ bá» mắng sao?â
Tần Nguyên Hi chắc chắn có tức giáºn, nhưng mắng thì chắc không.
Nà ng cháºm rãi lắc Äầu: âCon⦠nghÄ© là không nên gặp chà ng ấy.â
âTại sao thế?â
âCon nợ chà ng rất nhiá»u thứ.â
Nhá» Mạch Chá»§ báºt cưá»i: âThì ra là Äến Nhá» Mạch SÆ¡n Äá» trá»n nợ, con nợ cái gì? Tiá»n bạc sao?â
Nợ chà ng Bà n Thần Ti, khiến chà ng phải lòng ngưá»i không nên thÃch nên phải chá»u Äá»±ng bao nhiêu dà y vò, còn mình, kẻ Äầu sá» ra tất cả lại chẳng hay biết gì, vẫn cứ mong ngà y ngà y dÃnh lấy chà ng.
Thôi thì không gặp nữa váºy. Äợi thêm và i ngà y, Äợi nà ng há»c xong hết những thứ mà Lá»nh Há» VÅ© biết sẽ trả lại Bà n Thần Ti cho hắn, như váºy má»i tháºt sá»± là không còn nợ nần gì nữa.
Nhá» Mạch Chá»§ thấy nà ng không nói lá»i nà o, liá»n gáºt Äầu hiá»u ý: âNợ tình, nợ tâm, món nợ nà y không dá» trả, chi bằng không trả váºy.â
Như thế không ÄÆ°á»£c.
âCon nhất Äá»nh sẽ trả.â Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nói rất nghiêm túc.
Nà ng vẫn không thá» nhá» ra mình tại sao lại cưá»p và là m sao cưá»p ÄÆ°á»£c Bà n Thần Ti. Váºt nà y chắng có tÃch sá»± gì cả ngoà i viá»c là m nà ng Äau Äá»n vô cùng và quên Äi nhiá»u chuyá»n, dù Äa phần là những chuyá»n không vui. Nếu trả lại Bà n Thần Ti, nà ng sẽ nhá» lại hết, nhưng vì có rất nhiá»u ká»· niá»m vui bên Tần Nguyên Hi Äá» bù Äắp nên nà ng không sợ chút nà o.
Nhá» Mạch Chá»§ trầm ngâm: âLòng ngưá»i luôn thay Äá»i, phúc há»a khó lưá»ng, tình sao trả ÄÆ°á»£c? Trên Äá»i có biết bao chuyá»n không thá» dùng tiá»n giải quyết, cÅ©ng có rất nhiá»u chuyá»n không có cách nà o trả hết ÄÆ°á»£c. Con Äừng suy nghÄ© nhiá»u, cứ táºp trung tu hà nh, Äừng phà hoà i tà i nÄng.â
Ãng lấy từ trong tay áo ra má»t tá» giấy, lại nói: âBà i tâm pháp nà y con luyá»n trưá»c khi ngá»§, có thá» giúp an thần tÄ©nh tâm.â
Tu hà nh thì phải tu hà nh, nhưng Äã nợ thì phải trả, có gì mà phức tạp.
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn ừ trưá»c Äến nay luôn thÃch nghe những Äiá»u mình muá»n nghe, còn những Äiá»u không thÃch thì coi như không nghe thấy. Nà ng liá»n nháºn lấy tá» tâm pháp, gáºt Äầu qua loa.
*
Nà ng ại bưá»c lên cây cầu dà i vô táºn ấy.
Dưá»i cầu, những Äám mây mù cá»§a quá khứ lắc lư mỠảo. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nhìn thấy má»t khu rừng trà n ngáºp hoa tÃm.
Trá»i Äã khuya, ánh trÄng má» má»t và u ám. Nà ng mặc má»t bá» y phục Äen, cháºm rãi bưá»c qua rừng. Mục tiêu cá»§a nà ng là Äến Tá» Lâm Trấn á» Dương Châu, nÆ¡i Äại bá Äang Äợi nà ng.
Cuá»i cùng khi gặp ÄÆ°á»£c Äại bá, bình minh Äã ló rạng, còn nà ng Äã nhuá»m Äầy sương sá»m, má»t Äến mức chá» muá»n ngá»i xuá»ng uá»ng má»t ngụm nưá»c.
Trên mặt Äại bá hiá»n lên nụ cưá»i, ông ÄÆ°a tay xoa nhẹ mái tóc ưá»t sÅ©ng cá»§a nà ng, gá»i nà ng: âTrÄn TrÄn, con Äến rá»i, Äại bá rất vui.â
DÄ© nhiên nà ng sẽ Äến, bá»i vì Äại bá Äang á» Äây.
Nhưng rá»i ông lại nói: âÄã Äến Äây rá»i, nghÄ©a là con Äã Äá»ng ý. Váºy thì hãy Äi Äi, Äại bá vẫn sẽ Äợi con á» Tá» Lâm Trấn, nếu con không Äến, Äại bá sẽ không Äi.â
Nà ng vừa má»i Äến mà Äã phải Äi sao? Nà ng phải Äi Äâu?
âThứ Äó, chá» con giữ má»i thÃch hợp nhất.â Äại bá vẫn nhẹ nhà ng xoa Äầu nà ng. âNhìn hai ngưá»i kia Äi, kẻ mặc áo xanh chÃnh là hắn. Äi Äi, Äừng Äá» Äại bá thất vá»ng.â
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn chợt má» bừng mắt, chá» cảm thấy Bà n Thần Ti trong ngưá»i như muá»n xuyên thẳng và o tim, Äau Äá»n không thá» chá»u ná»i. Nà ng nắm chặt lấy chÄn, trong cÆ¡n mÆ¡ há» nhá» lại rằng lần Äại bá rá»i khá»i núi, há» không hẳn là chưa từng gặp lại. Ãng từng vì chuyá»n gì Äó mà gá»i nà ng Äến Tá» Lâm Trấn, và nà ng Äã Äến.
Ãng muá»n nà ng lấy thứ gì? Chẳng lẽ⦠chÃnh là Bà n Thần Ti?!
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn láºp tức lÄn từ giưá»ng xuá»ng. Sau khi bình tÄ©nh lại má»t chút, nà ng Äứng dáºy và vá»i và ng lao ra ngoà i, vung tay Äóng lại tráºn pháp cá»§a phá»§.
Từ phòng cá»§a Nhá» Mạch Chá»§ vá»ng ra tiếng há»i, nhưng nà ng không trả lá»i mà lại trá»±c tiếp cất bưá»c Äằng phong bay lên, lao mình và o mà n Äêm sâu thẳm.
Vẫn còn có rất nhiá»u chuyá»n không hiá»u ÄÆ°á»£c, tại sao lại gặp Äại bá á» Trung Thá»? Thứ mà ông nhắc Äến tháºt sá»± là Bà n Thần Ti sao? Nhưng nếu Äã nghÄ© không ra thì nà ng cÅ©ng không muá»n nghÄ© nữa, nhỡ Äâu Äại bá vẫn còn Äợi nà ng á» Tá» Lâm Trấn thì sao?! Tất cả những thắc mắc, gặp ÄÆ°á»£c ông là sẽ biết.
Không ngá» khi Äi Äến cá»ng chÃnh, Äá» tá» gác cá»ng không Äá» nà ng qua: âLá»nh Há» sư tá»·, muá»n rá»i Mạch phải có sá»± cho phép cá»§a Trưá»ng Lão hoặc Mạch Chá»§.â
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn vá»i sá»t ruá»t nói: âNhưng trưá»c Äây khi ta và Tần Nguyên Hi rá»i Mạch, cÅ©ng Äâu thấy các ngươi cần cái nà y.â
Vá» Äá» tá» canh cá»ng rất kÃnh cẩn: âChúng Äá» tá» cÅ©ng không biết chuyá»n gì, chá» là các vá» Mạch Chá»§ và Trưá»ng Lão Äá»u Äã cÄn dặn nếu Lá»nh Há» sư tá»· nếu muá»n rá»i Mạch má»t mình, phải có sá»± Äá»ng ý cá»§a há».â
Tại sao chá» có mình nà ng bá» Äá»i xá» như váºy? Tháºt là phiá»n phức!
Lá»nh Há» TrÄn TrÄn láºp tức triá»u há»i Phi Long Giấy, cái Äuôi dà i cá»§a nó hất má»t cái, chá» trong chá»p mắt Äã vút lên trá»i, Äá» lại tiếng gá»i cá»§a Äá» tá» gác cá»ng xa dần trong không trung.
Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ LangTác giả: Thập Tứ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp *tiết tử: Lời tựa, mở đầu. Luôn được đặt ở đầu truyện, có thể là một đoạn văn ngắn kể về thời quá khứ hoặc tương lai của nhân vật, hoặc nói về bất cứ sự kiện, tình huống nào đó của truyện mà có khi phải đến giữa truyện mới gặp. Mục đích chung là để tạo sự hiếu kỳ cho người đọc. Lệnh Hồ Trăn Trăn mở hai mắt ra, mù mịt quan sát bốn phía. Cây hoa lê được trồng khắp nơi trên núi đồi nơi đây, lúc này đang là một đêm mưa đầu xuân. Hoa lê nở rộ phủ đầy tuyết trắng tạo ra cảnh tượng trắng xóa đầy quỷ dị trong bóng tối, mưa rơi từ bầu trời xuống tạo nên âm thanh xào xạc. Nàng không biết nơi này, là bị lạc rồi sao? Nước mưa lạnh thấu xương theo da đầu lăn xuống trán, vừa lạnh lại vừa ngứa. Dường như đột nhiên cảm giác được cái rét, nàng bắt đầu run lên vì lạnh, cứ vô thức đi dọc theo rừng hoa lê trên sườn núi. Mưa rất lớn, đêm đã khuya, trên cao có ánh đèn nhấp nháy, chắc là nhà có người ở. Trên đỉnh dốc quả nhiên có một căn nhà lớn tường cao, nhưng cổng rất hẹp, hai ngọn nến sáng rực đang… Trưá»c mắt là má»t cây cầu dà i vô táºn.Lá»nh Há» TrÄn TrÄn Äứng á» Äầu cầu rất lâu, cuá»i cùng cÅ©ng quyết Äá»nh bưá»c qua.Hai bên cầu không có lan can, phÃa dưá»i cầu dưá»ng như chôn vùi nhiá»u ká»· niá»m quá khứ, từng Äám như mây mù, có những cái rõ rà ng, có những cái không.Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nhìn thấy mình khi bảy tuá»i, mặc áo vải thô, tóc rá»i bù như tá» chim, Äang lÄn lá»n khóc lóc vá»i Äại bá.Nà ng nhá» ra lần Äó Äại bá rá»i Äi mấy tháng, cuá»i cùng trá» vá» nhưng không còn yêu thương nà ng hư trưá»c mà hay trách nà ng á»n à o và trách nà ng bẩn thá»u.Äại bá nghe nà ng khóc Äến phát ngán, thá» dà i liên tục: âÃi chao, sao mà phiá»n phức thế nà y, chẳng giá»ng phụ thân ngươi chút nà o.âÃng ngá»i xá»m xuá»ng lau nưá»c mắt cho nà ng, giá»ng nói mang theo chút ghét bá»: âCon gái con Äứa không thá» bẩn thá»u thế nà y, cÅ©ng không thá» lÄn lá»n khóc lóc như váºy. Äứng dáºy, dá»n dẹp sạch sẽ, Äại bá dạy ngươi há»c chữ.âNà ng vẫn không chá»u ngá»i dáºy mÃ ÄÆ°a cái Äầu tá» chim cá»§a mình vá» phÃa ông: âMuá»n xoa.âMá»t bà n tay nhẹ nhà ng chạm lên Äầu nà ng, mang theo chút ấm áp nhạt nhòa.Nà ng ngưá»c lên nhìn Äại bá, ông cưá»i cÅ©ng nhạt nhòa như thế: âHóa ra là muá»n ÄÆ°á»£c yêu thương má»t chút.âÄám mây mù cá»§a quá khứ từ từ tan ra, Lá»nh Há» TrÄn TrÄn tá»nh lại.Ngà y 13 tháng Tư, sau cÆ¡n mưa lại có cầu vá»ng. Nà ng thay má»t bá» y phục bằng lông trắng như tuyết, vừa ra khá»i phòng Äã thấy Nhá» Mạch Chá»§ Äang gá»i gió cuá»n những cánh hoa rÆ¡i ra góc vưá»n.Trong sân ông trá»ng nhiá»u cây hoa anh Äà o, có cả mà u Äá» và trắng, những ngà y gần Äây hoa Äã sắp tà n, má»i sáng sá»m dáºy Äá»u thấy Äầy cánh hoa trên Äất.âTrÄn TrÄn dáºy rá»i sao?â Nhá» Mạch Chá»§ hiá»n hòa quay Äầu cưá»i, sau Äó gá»i gió ÄÆ°a tá»i má»t há»p thức Än, âLà món con thÃch Än Äấy.âLá»nh Há» TrÄn TrÄn má» nắp há»p, bên trong là má»t bát chè trứng nóng há»i và hai chiếc bánh bao.âNhá» Mạch Chá»§ sao lại biết con thÃch Än món nà y?â Nà ng láºp tức cầm lấy má»t chiếc bánh bao cắn má»t miếng, tò mò há»i.Nhá» Mạch Chá»§ thá»i bay sạch cánh hoa, từ tá»n Äi tá»i: âCon nhá» tuá»i mà Äã hay quên rá»i, chÃnh con nói vá»i ta mà .âNà ng có từng nói sao?Lá»nh Há» TrÄn TrÄn sá» Äầu, gần Äây thưá»ng có những ký ức trưá»c kia không nhá» ra ÄÆ°á»£c, nhưng cÅ©ng chưa Äến mức quên những gì mình Äã nói.Nhá» Mạch Chá»§ chÄm chú quan sát sắc mặt nà ng, lại cưá»i nói: âSắc khà tá»t hÆ¡n trưá»c nhiá»u rá»i, trông thì yếu Äuá»i, nhưng thá»±c ra khá»e mạnh hÆ¡n vẻ bá» ngoà i, cÅ©ng là nhá» Äá» Än thức uá»ng á» Nhá» Mạch SÆ¡n nà y Äấy.âHÆ¡n chục ngà y trưá»c, tiá»u cô nương nà y Äá»t nhiên chạy tá»i Nhá» Mạch SÆ¡n nhỠông chá» dạy tu hà nh, rá»i sau Äó á» luôn trong phòng khách cá»§a Äá»ng phá»§, má»i ngà y Äá»u là m phiá»n ông phải chuẩn bá» ba bữa cho cô.âHôm nay muá»n há»c cái gì?â Nhá» Mạch Chá»§ nhà n nhã há»i.Nà ng suy nghÄ© má»t chút: âHá»c Äằng phong.âNhá» Mạch Chá»§ kinh ngạc: âPhụ thân cá»§a con còn chưa há»c ÄÆ°á»£c Äằng phong Äâu. Há»c cái nà y không nhanh như mấy thứ trưá»c kia Äâu, con nên há»c hết những Äiá»u ông ấy biết rá»i hẵng há»c cái khác chứ?ââNhưng con muá»n há»c.âNhá» Mạch Chá»§ thá» dà i: âHiếu há»c cần mẫn là tá»t, nhưng cứ muá»n há»c theo ý mình thế nà y cÅ©ng khiến ngưá»i khác Äau Äầu Äấy.âMặc dù nói váºy, ông vẫn Äá» nà ng há»c theo ý mình. Cả buá»i sáng ông ngá»i trên ngá»n cây anh Äà o nhìn nà ng từ không thá» bay lên chút nà o, cho Äến khi có thá» rá»i Äất ba thưá»c, có khi ngà y mai Äã thà nh thạo rá»i.âPhụ thân con ngà y xưa chòn chưa há»c nhanh bằng con nữa Äó.â Nhá» Mạch Chá»§ cảm thán. âNó không bay ná»i nên chá» Äà nh há»c Chá» Thông Thần.âVá» Nhá» Mạch Chá»§ nà y má»i khi nói chuyá»n vá»i cô, mưá»i câu thì có Äến bảy câu nhắc Äến Lá»nh Há» VÅ©. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn há»i: âNhá» Mạch Chá»§ rất thÃch Lá»nh Há» VÅ© à ?âDùng chữ âthÃchâ có hÆ¡i kỳ lạ, nhưng Nhá» Mạch Chá»§ không ÄỠý cách dùng từ cá»§a nà ng: âMá»t Äá» tá» ham há»c và thông minh, ai mà không thÃch? Chá» tiếc là nó không nghe lá»i.âCả má»t Äại ma Äầu, nhưng trong miá»ng ông chá» là âkhông nghe lá»iâ mà thôi. Từ Äại Hoang Äến Trung Thá», từ ngưá»i Äến yêu, ai ai nhắc Äến Lá»nh Há» VÅ© cÅ©ng Äá»u thay Äá»i sắc mặt. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn lần Äầu tiên má»i thấy má»t ngưá»i như Nhá» Mạch Chá»§, chẳng há» che giấu sá»± yêu mến và hoà i niá»m Äá»i vá»i ông ta.âNgà i có vẻ thÃch nói vá» chuyá»n cá»§a Lá»nh Há» VÅ©.â Nà ng rất quan tâm. âNgà i có thá» nói nhiá»u hÆ¡n, con vừa luyá»n táºp vừa nghe.âNhá» Mạch Chá»§ cưá»i: âNgưá»i già rá»i, khó tránh khá»i lắm lá»i. Gần Äây ta cứ nhá» mãi cảnh lần cuá»i cùng gặp nó á» Tá» Lâm Trấn: trá»i còn chưa sáng, tóc tai và quần áo cá»§a nó Äá»u bá» sương ưá»t Äẫm, trông như Äã mấy ngà y chưa ngá»§. Ta phát hiá»n nó có tâm sá»±, nhưng còn chưa ká»p há»i thì nó Äã Äi mất. Lần Äi nà y là thay Äá»i tất cả.âNhững chuyá»n nhá» nhặt từ hà ng chục nÄm trưá»c như thế mà ông vẫn nhá» rõ rà ng, Lá»nh Há» Chân Chân Äá»nh há»i Lá»nh Há» VÅ© Äi Äâu, nhưng lại nghe ông nói tiếp: âNói má»i nhá», mấy ngà y nay không thấy tu sÄ© Nhất Mạch á» ngoà i Nhá» Mạch SÆ¡n Äợi con nữa, giáºn rá»i à ? Ná»a tháng con không vá», không sợ bá» mắng sao?âTần Nguyên Hi chắc chắn có tức giáºn, nhưng mắng thì chắc không.Nà ng cháºm rãi lắc Äầu: âCon⦠nghÄ© là không nên gặp chà ng ấy.ââTại sao thế?ââCon nợ chà ng rất nhiá»u thứ.âNhá» Mạch Chá»§ báºt cưá»i: âThì ra là Äến Nhá» Mạch SÆ¡n Äá» trá»n nợ, con nợ cái gì? Tiá»n bạc sao?âNợ chà ng Bà n Thần Ti, khiến chà ng phải lòng ngưá»i không nên thÃch nên phải chá»u Äá»±ng bao nhiêu dà y vò, còn mình, kẻ Äầu sá» ra tất cả lại chẳng hay biết gì, vẫn cứ mong ngà y ngà y dÃnh lấy chà ng.Thôi thì không gặp nữa váºy. Äợi thêm và i ngà y, Äợi nà ng há»c xong hết những thứ mà Lá»nh Há» VÅ© biết sẽ trả lại Bà n Thần Ti cho hắn, như váºy má»i tháºt sá»± là không còn nợ nần gì nữa.Nhá» Mạch Chá»§ thấy nà ng không nói lá»i nà o, liá»n gáºt Äầu hiá»u ý: âNợ tình, nợ tâm, món nợ nà y không dá» trả, chi bằng không trả váºy.âNhư thế không ÄÆ°á»£c.âCon nhất Äá»nh sẽ trả.â Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nói rất nghiêm túc.Nà ng vẫn không thá» nhá» ra mình tại sao lại cưá»p và là m sao cưá»p ÄÆ°á»£c Bà n Thần Ti. Váºt nà y chắng có tÃch sá»± gì cả ngoà i viá»c là m nà ng Äau Äá»n vô cùng và quên Äi nhiá»u chuyá»n, dù Äa phần là những chuyá»n không vui. Nếu trả lại Bà n Thần Ti, nà ng sẽ nhá» lại hết, nhưng vì có rất nhiá»u ká»· niá»m vui bên Tần Nguyên Hi Äá» bù Äắp nên nà ng không sợ chút nà o.Nhá» Mạch Chá»§ trầm ngâm: âLòng ngưá»i luôn thay Äá»i, phúc há»a khó lưá»ng, tình sao trả ÄÆ°á»£c? Trên Äá»i có biết bao chuyá»n không thá» dùng tiá»n giải quyết, cÅ©ng có rất nhiá»u chuyá»n không có cách nà o trả hết ÄÆ°á»£c. Con Äừng suy nghÄ© nhiá»u, cứ táºp trung tu hà nh, Äừng phà hoà i tà i nÄng.âÃng lấy từ trong tay áo ra má»t tá» giấy, lại nói: âBà i tâm pháp nà y con luyá»n trưá»c khi ngá»§, có thá» giúp an thần tÄ©nh tâm.âTu hà nh thì phải tu hà nh, nhưng Äã nợ thì phải trả, có gì mà phức tạp.Lá»nh Há» TrÄn TrÄn ừ trưá»c Äến nay luôn thÃch nghe những Äiá»u mình muá»n nghe, còn những Äiá»u không thÃch thì coi như không nghe thấy. Nà ng liá»n nháºn lấy tá» tâm pháp, gáºt Äầu qua loa.*Nà ng ại bưá»c lên cây cầu dà i vô táºn ấy.Dưá»i cầu, những Äám mây mù cá»§a quá khứ lắc lư mỠảo. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn nhìn thấy má»t khu rừng trà n ngáºp hoa tÃm.Trá»i Äã khuya, ánh trÄng má» má»t và u ám. Nà ng mặc má»t bá» y phục Äen, cháºm rãi bưá»c qua rừng. Mục tiêu cá»§a nà ng là Äến Tá» Lâm Trấn á» Dương Châu, nÆ¡i Äại bá Äang Äợi nà ng.Cuá»i cùng khi gặp ÄÆ°á»£c Äại bá, bình minh Äã ló rạng, còn nà ng Äã nhuá»m Äầy sương sá»m, má»t Äến mức chá» muá»n ngá»i xuá»ng uá»ng má»t ngụm nưá»c.Trên mặt Äại bá hiá»n lên nụ cưá»i, ông ÄÆ°a tay xoa nhẹ mái tóc ưá»t sÅ©ng cá»§a nà ng, gá»i nà ng: âTrÄn TrÄn, con Äến rá»i, Äại bá rất vui.âDÄ© nhiên nà ng sẽ Äến, bá»i vì Äại bá Äang á» Äây.Nhưng rá»i ông lại nói: âÄã Äến Äây rá»i, nghÄ©a là con Äã Äá»ng ý. Váºy thì hãy Äi Äi, Äại bá vẫn sẽ Äợi con á» Tá» Lâm Trấn, nếu con không Äến, Äại bá sẽ không Äi.âNà ng vừa má»i Äến mà Äã phải Äi sao? Nà ng phải Äi Äâu?âThứ Äó, chá» con giữ má»i thÃch hợp nhất.â Äại bá vẫn nhẹ nhà ng xoa Äầu nà ng. âNhìn hai ngưá»i kia Äi, kẻ mặc áo xanh chÃnh là hắn. Äi Äi, Äừng Äá» Äại bá thất vá»ng.âLá»nh Há» TrÄn TrÄn chợt má» bừng mắt, chá» cảm thấy Bà n Thần Ti trong ngưá»i như muá»n xuyên thẳng và o tim, Äau Äá»n không thá» chá»u ná»i. Nà ng nắm chặt lấy chÄn, trong cÆ¡n mÆ¡ há» nhá» lại rằng lần Äại bá rá»i khá»i núi, há» không hẳn là chưa từng gặp lại. Ãng từng vì chuyá»n gì Äó mà gá»i nà ng Äến Tá» Lâm Trấn, và nà ng Äã Äến.Ãng muá»n nà ng lấy thứ gì? Chẳng lẽ⦠chÃnh là Bà n Thần Ti?!Lá»nh Há» TrÄn TrÄn láºp tức lÄn từ giưá»ng xuá»ng. Sau khi bình tÄ©nh lại má»t chút, nà ng Äứng dáºy và vá»i và ng lao ra ngoà i, vung tay Äóng lại tráºn pháp cá»§a phá»§.Từ phòng cá»§a Nhá» Mạch Chá»§ vá»ng ra tiếng há»i, nhưng nà ng không trả lá»i mà lại trá»±c tiếp cất bưá»c Äằng phong bay lên, lao mình và o mà n Äêm sâu thẳm.Vẫn còn có rất nhiá»u chuyá»n không hiá»u ÄÆ°á»£c, tại sao lại gặp Äại bá á» Trung Thá»? Thứ mà ông nhắc Äến tháºt sá»± là Bà n Thần Ti sao? Nhưng nếu Äã nghÄ© không ra thì nà ng cÅ©ng không muá»n nghÄ© nữa, nhỡ Äâu Äại bá vẫn còn Äợi nà ng á» Tá» Lâm Trấn thì sao?! Tất cả những thắc mắc, gặp ÄÆ°á»£c ông là sẽ biết.Không ngá» khi Äi Äến cá»ng chÃnh, Äá» tá» gác cá»ng không Äá» nà ng qua: âLá»nh Há» sư tá»·, muá»n rá»i Mạch phải có sá»± cho phép cá»§a Trưá»ng Lão hoặc Mạch Chá»§.âLá»nh Há» TrÄn TrÄn vá»i sá»t ruá»t nói: âNhưng trưá»c Äây khi ta và Tần Nguyên Hi rá»i Mạch, cÅ©ng Äâu thấy các ngươi cần cái nà y.âVá» Äá» tá» canh cá»ng rất kÃnh cẩn: âChúng Äá» tá» cÅ©ng không biết chuyá»n gì, chá» là các vá» Mạch Chá»§ và Trưá»ng Lão Äá»u Äã cÄn dặn nếu Lá»nh Há» sư tá»· nếu muá»n rá»i Mạch má»t mình, phải có sá»± Äá»ng ý cá»§a há».âTại sao chá» có mình nà ng bá» Äá»i xá» như váºy? Tháºt là phiá»n phức!Lá»nh Há» TrÄn TrÄn láºp tức triá»u há»i Phi Long Giấy, cái Äuôi dà i cá»§a nó hất má»t cái, chá» trong chá»p mắt Äã vút lên trá»i, Äá» lại tiếng gá»i cá»§a Äá» tá» gác cá»ng xa dần trong không trung.