[HƯƠNG THƠM CỦA RƯỢU – NGỦ SAY] _ Ngủ là điều tuyệt vời nhất trên đời. Còn những chuyện khác… Trong nửa năm qua, Bạch Nhung đã tiêu hết 10,000 euro cho rượu vang. Cô thích ăn nho, nhưng lại còn thích uống rượu nho hơn. Hiện tại, chính cô cũng gần như biến thành một trái nho. Chỉ cần khoác lên mình chiếc áo len dày cộp và chiếc áo khoác lông cừu rồi bước ra đường, trông tròn trịa đến mức nếu chẳng may đụng phải ai đó, có khi cô sẽ lăn lông lốc không ngừng. Đó chỉ là lời nói đùa của Lý Huệ, bạn của Bạch Nhung. Thực ra, Bạch Nhung không hề mập. Kể từ khi khỏi bệnh, cô chẳng thể béo lên được, thậm chí ngày càng gầy đi. Không tăng cân có thể là may mắn của cô, nhưng lại là nỗi thắc mắc của mẹ cô: “Tiền của mẹ rốt cuộc đã đi đâu rồi?” “Mẹ, con cũng muốn hỏi điều đó.” Thu nhập từ những buổi biểu diễn với dàn nhạc giao hưởng trong thời gian rảnh rỗi của Bạch Nhung đều bị cô tiêu vào việc nếm thử rượu ngon của Pháp. Cô nghĩ cuộc sống nên như thế, cứ sống ngày nào hay ngày đó, chủ nghĩa…
Chương 60: ‘Dòng sông Danube xanh’ của Strauss
Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt NhaTác giả: Tu Nguyệt NhaTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây [HƯƠNG THƠM CỦA RƯỢU – NGỦ SAY] _ Ngủ là điều tuyệt vời nhất trên đời. Còn những chuyện khác… Trong nửa năm qua, Bạch Nhung đã tiêu hết 10,000 euro cho rượu vang. Cô thích ăn nho, nhưng lại còn thích uống rượu nho hơn. Hiện tại, chính cô cũng gần như biến thành một trái nho. Chỉ cần khoác lên mình chiếc áo len dày cộp và chiếc áo khoác lông cừu rồi bước ra đường, trông tròn trịa đến mức nếu chẳng may đụng phải ai đó, có khi cô sẽ lăn lông lốc không ngừng. Đó chỉ là lời nói đùa của Lý Huệ, bạn của Bạch Nhung. Thực ra, Bạch Nhung không hề mập. Kể từ khi khỏi bệnh, cô chẳng thể béo lên được, thậm chí ngày càng gầy đi. Không tăng cân có thể là may mắn của cô, nhưng lại là nỗi thắc mắc của mẹ cô: “Tiền của mẹ rốt cuộc đã đi đâu rồi?” “Mẹ, con cũng muốn hỏi điều đó.” Thu nhập từ những buổi biểu diễn với dàn nhạc giao hưởng trong thời gian rảnh rỗi của Bạch Nhung đều bị cô tiêu vào việc nếm thử rượu ngon của Pháp. Cô nghĩ cuộc sống nên như thế, cứ sống ngày nào hay ngày đó, chủ nghĩa… Trước khi rời Bordeaux vào mùa hè, Bạch Nhung đã nhận được một bức thư đầy ác ý mà đến giờ cô vẫn không biết ai đã viết. Địa chỉ gửi từ Tô Châu.— Không phải là nơi gia đình Bạch Nhung đang sống mà là cố hương, nơi cô đã học ba năm phổ thông. Chính là ba năm mà cô đã mất đi.Xem nội dung bức thư, cô không thể xác định được người gửi là nam hay nữ, chỉ mơ hồ cảm thấy đó là một người bạn học trung học hoặc người quen nào đó, nhưng cô không nhớ ra ai cả.Nét chữ thô lỗ hơi giống nét chữ của con trai.Bạch Nhung dự định Tết này sẽ về quê, muốn hiểu rõ một số chuyện liên quan đến những điều mà bố mẹ chưa từng nói với cô.Nhưng, phải làm sao đây?Có thể rời Bordeaux, có thể rời Paris, nhưng làm sao có thể lại một lần nữa rời xa Navarre.Hiện tại cô không muốn rời xa anh chút nào.Nếu cô đề nghị anh về Trung Quốc cùng cô vào tháng Hai, liệu anh có đồng ý không?Cô nghĩ họ có thể ăn Tết cùng gia đình cô trước, sau đó cùng đến Tô Châu. Sau Tết chắc chắn sẽ có buổi họp lớp trung học, nhờ đó cô có thể dễ dàng liên lạc với những người bạn cũ…Nhưng, một người luôn bận rộn từ thành phố này đến thành phố khác, họp hành và làm việc khắp nơi, làm sao có thể dành ra nhiều thời gian như vậy để ở bên cô?Haiz, cô cũng không biết có nên nói với anh không.*Tối hôm trước khi trở về Paris, Bạch Nhung ra khỏi căn hộ, lang thang một mình trên đường phố Vienna. Tình cờ, cô đi qua một cửa hàng nội thất cao cấp của Ý.Lúc đó, trời vừa tối, đường phố đã rực rỡ ánh đèn lộng lẫy.Bên trong cửa hàng phát bản nhạc walzt du dương, là bản “Dòng sông Danube xanh” của Strauss.Cô vô thức dừng lại, đứng trước cửa sổ kính ngắm nhìn một chiếc giường lớn dưới ánh đèn trang trí màu vàng.Bên cạnh là tấm bảng quảng cáo in dòng chữ tinh xảo nổi bật. Từ phần mô tả bằng tiếng Anh, cô biết bộ chăn ga gối này được làm từ lụa satin, mịn màng, bóng loáng và rực rỡ. Từ ga trải giường, vỏ gối đến vỏ chăn đều có màu vàng champagne, phần chân giường được trang trí bằng hoa văn hoàng gia Ý, kèm theo họa tiết thêu nổi, tất cả đều được gia công tỉ mỉ, tạo nên chất liệu cao cấp.Màu sắc có phần trầm lắng tạo nên cảm giác tinh tế.Nhưng ánh đèn ấm áp lại phủ lên chiếc giường một lớp sáng dịu, giống như ánh sáng trong suốt của champagne.Giường, chính là thứ mà Bạch Nhung cảm thấy hứng thú nhất.Cô nghĩ, ngủ trên đó chắc sẽ rất ngon. Chắc chắn sẽ khó bị mất ngủ.Cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảm giác dễ chịu thế nào khi được cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại đó cả mùa đông.Tuy nhiên, một chiếc giường lớn như vậy lại khó có thể liên tưởng đến việc ngủ một mình.Cảm giác mềm mại mịn màng của lụa làm người ta liên tưởng đến chiếc váy ngủ cũng mềm mại không kém, giả sử, vải lụa bị nhấn sâu vào chăn, vặn vẹo, chồng chất lên nhau, sẽ tạo ra những nếp nhăn thoáng qua…Trời ơi, cô lại nghĩ đến nụ hôn tối hôm đó.Cô gái đứng ngoài cửa sổ đỏ mặt!Cô vội kéo mũ len xuống, dùng khăn quàng trắng che nửa khuôn mặt mình, nhìn quanh — cô luôn có cảm giác người đi đường đang chú ý đến.Nhưng thật ra chẳng ai để ý đến cô cả.Cô che mặt và nhanh chóng bước đi._Lời tác giả:Xem nào, chính là ai đó đã vô tình khơi dậy ngọn lửa trong lòng cô gái này.
Trước khi rời Bordeaux vào mùa hè, Bạch Nhung đã nhận được một bức thư đầy ác ý mà đến giờ cô vẫn không biết ai đã viết. Địa chỉ gửi từ Tô Châu.
— Không phải là nơi gia đình Bạch Nhung đang sống mà là cố hương, nơi cô đã học ba năm phổ thông. Chính là ba năm mà cô đã mất đi.
Xem nội dung bức thư, cô không thể xác định được người gửi là nam hay nữ, chỉ mơ hồ cảm thấy đó là một người bạn học trung học hoặc người quen nào đó, nhưng cô không nhớ ra ai cả.
Nét chữ thô lỗ hơi giống nét chữ của con trai.
Bạch Nhung dự định Tết này sẽ về quê, muốn hiểu rõ một số chuyện liên quan đến những điều mà bố mẹ chưa từng nói với cô.
Nhưng, phải làm sao đây?
Có thể rời Bordeaux, có thể rời Paris, nhưng làm sao có thể lại một lần nữa rời xa Navarre.
Hiện tại cô không muốn rời xa anh chút nào.
Nếu cô đề nghị anh về Trung Quốc cùng cô vào tháng Hai, liệu anh có đồng ý không?
Cô nghĩ họ có thể ăn Tết cùng gia đình cô trước, sau đó cùng đến Tô Châu. Sau Tết chắc chắn sẽ có buổi họp lớp trung học, nhờ đó cô có thể dễ dàng liên lạc với những người bạn cũ…
Nhưng, một người luôn bận rộn từ thành phố này đến thành phố khác, họp hành và làm việc khắp nơi, làm sao có thể dành ra nhiều thời gian như vậy để ở bên cô?
Haiz, cô cũng không biết có nên nói với anh không.
*
Tối hôm trước khi trở về Paris, Bạch Nhung ra khỏi căn hộ, lang thang một mình trên đường phố Vienna. Tình cờ, cô đi qua một cửa hàng nội thất cao cấp của Ý.
Lúc đó, trời vừa tối, đường phố đã rực rỡ ánh đèn lộng lẫy.
Bên trong cửa hàng phát bản nhạc walzt du dương, là bản “Dòng sông Danube xanh” của Strauss.
Cô vô thức dừng lại, đứng trước cửa sổ kính ngắm nhìn một chiếc giường lớn dưới ánh đèn trang trí màu vàng.
Bên cạnh là tấm bảng quảng cáo in dòng chữ tinh xảo nổi bật. Từ phần mô tả bằng tiếng Anh, cô biết bộ chăn ga gối này được làm từ lụa satin, mịn màng, bóng loáng và rực rỡ. Từ ga trải giường, vỏ gối đến vỏ chăn đều có màu vàng champagne, phần chân giường được trang trí bằng hoa văn hoàng gia Ý, kèm theo họa tiết thêu nổi, tất cả đều được gia công tỉ mỉ, tạo nên chất liệu cao cấp.
Màu sắc có phần trầm lắng tạo nên cảm giác tinh tế.
Nhưng ánh đèn ấm áp lại phủ lên chiếc giường một lớp sáng dịu, giống như ánh sáng trong suốt của champagne.
Giường, chính là thứ mà Bạch Nhung cảm thấy hứng thú nhất.
Cô nghĩ, ngủ trên đó chắc sẽ rất ngon. Chắc chắn sẽ khó bị mất ngủ.
Cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảm giác dễ chịu thế nào khi được cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại đó cả mùa đông.
Tuy nhiên, một chiếc giường lớn như vậy lại khó có thể liên tưởng đến việc ngủ một mình.
Cảm giác mềm mại mịn màng của lụa làm người ta liên tưởng đến chiếc váy ngủ cũng mềm mại không kém, giả sử, vải lụa bị nhấn sâu vào chăn, vặn vẹo, chồng chất lên nhau, sẽ tạo ra những nếp nhăn thoáng qua…
Trời ơi, cô lại nghĩ đến nụ hôn tối hôm đó.
Cô gái đứng ngoài cửa sổ đỏ mặt!
Cô vội kéo mũ len xuống, dùng khăn quàng trắng che nửa khuôn mặt mình, nhìn quanh — cô luôn có cảm giác người đi đường đang chú ý đến.
Nhưng thật ra chẳng ai để ý đến cô cả.
Cô che mặt và nhanh chóng bước đi.
_
Lời tác giả:
Xem nào, chính là ai đó đã vô tình khơi dậy ngọn lửa trong lòng cô gái này.
Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt NhaTác giả: Tu Nguyệt NhaTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây [HƯƠNG THƠM CỦA RƯỢU – NGỦ SAY] _ Ngủ là điều tuyệt vời nhất trên đời. Còn những chuyện khác… Trong nửa năm qua, Bạch Nhung đã tiêu hết 10,000 euro cho rượu vang. Cô thích ăn nho, nhưng lại còn thích uống rượu nho hơn. Hiện tại, chính cô cũng gần như biến thành một trái nho. Chỉ cần khoác lên mình chiếc áo len dày cộp và chiếc áo khoác lông cừu rồi bước ra đường, trông tròn trịa đến mức nếu chẳng may đụng phải ai đó, có khi cô sẽ lăn lông lốc không ngừng. Đó chỉ là lời nói đùa của Lý Huệ, bạn của Bạch Nhung. Thực ra, Bạch Nhung không hề mập. Kể từ khi khỏi bệnh, cô chẳng thể béo lên được, thậm chí ngày càng gầy đi. Không tăng cân có thể là may mắn của cô, nhưng lại là nỗi thắc mắc của mẹ cô: “Tiền của mẹ rốt cuộc đã đi đâu rồi?” “Mẹ, con cũng muốn hỏi điều đó.” Thu nhập từ những buổi biểu diễn với dàn nhạc giao hưởng trong thời gian rảnh rỗi của Bạch Nhung đều bị cô tiêu vào việc nếm thử rượu ngon của Pháp. Cô nghĩ cuộc sống nên như thế, cứ sống ngày nào hay ngày đó, chủ nghĩa… Trước khi rời Bordeaux vào mùa hè, Bạch Nhung đã nhận được một bức thư đầy ác ý mà đến giờ cô vẫn không biết ai đã viết. Địa chỉ gửi từ Tô Châu.— Không phải là nơi gia đình Bạch Nhung đang sống mà là cố hương, nơi cô đã học ba năm phổ thông. Chính là ba năm mà cô đã mất đi.Xem nội dung bức thư, cô không thể xác định được người gửi là nam hay nữ, chỉ mơ hồ cảm thấy đó là một người bạn học trung học hoặc người quen nào đó, nhưng cô không nhớ ra ai cả.Nét chữ thô lỗ hơi giống nét chữ của con trai.Bạch Nhung dự định Tết này sẽ về quê, muốn hiểu rõ một số chuyện liên quan đến những điều mà bố mẹ chưa từng nói với cô.Nhưng, phải làm sao đây?Có thể rời Bordeaux, có thể rời Paris, nhưng làm sao có thể lại một lần nữa rời xa Navarre.Hiện tại cô không muốn rời xa anh chút nào.Nếu cô đề nghị anh về Trung Quốc cùng cô vào tháng Hai, liệu anh có đồng ý không?Cô nghĩ họ có thể ăn Tết cùng gia đình cô trước, sau đó cùng đến Tô Châu. Sau Tết chắc chắn sẽ có buổi họp lớp trung học, nhờ đó cô có thể dễ dàng liên lạc với những người bạn cũ…Nhưng, một người luôn bận rộn từ thành phố này đến thành phố khác, họp hành và làm việc khắp nơi, làm sao có thể dành ra nhiều thời gian như vậy để ở bên cô?Haiz, cô cũng không biết có nên nói với anh không.*Tối hôm trước khi trở về Paris, Bạch Nhung ra khỏi căn hộ, lang thang một mình trên đường phố Vienna. Tình cờ, cô đi qua một cửa hàng nội thất cao cấp của Ý.Lúc đó, trời vừa tối, đường phố đã rực rỡ ánh đèn lộng lẫy.Bên trong cửa hàng phát bản nhạc walzt du dương, là bản “Dòng sông Danube xanh” của Strauss.Cô vô thức dừng lại, đứng trước cửa sổ kính ngắm nhìn một chiếc giường lớn dưới ánh đèn trang trí màu vàng.Bên cạnh là tấm bảng quảng cáo in dòng chữ tinh xảo nổi bật. Từ phần mô tả bằng tiếng Anh, cô biết bộ chăn ga gối này được làm từ lụa satin, mịn màng, bóng loáng và rực rỡ. Từ ga trải giường, vỏ gối đến vỏ chăn đều có màu vàng champagne, phần chân giường được trang trí bằng hoa văn hoàng gia Ý, kèm theo họa tiết thêu nổi, tất cả đều được gia công tỉ mỉ, tạo nên chất liệu cao cấp.Màu sắc có phần trầm lắng tạo nên cảm giác tinh tế.Nhưng ánh đèn ấm áp lại phủ lên chiếc giường một lớp sáng dịu, giống như ánh sáng trong suốt của champagne.Giường, chính là thứ mà Bạch Nhung cảm thấy hứng thú nhất.Cô nghĩ, ngủ trên đó chắc sẽ rất ngon. Chắc chắn sẽ khó bị mất ngủ.Cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảm giác dễ chịu thế nào khi được cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại đó cả mùa đông.Tuy nhiên, một chiếc giường lớn như vậy lại khó có thể liên tưởng đến việc ngủ một mình.Cảm giác mềm mại mịn màng của lụa làm người ta liên tưởng đến chiếc váy ngủ cũng mềm mại không kém, giả sử, vải lụa bị nhấn sâu vào chăn, vặn vẹo, chồng chất lên nhau, sẽ tạo ra những nếp nhăn thoáng qua…Trời ơi, cô lại nghĩ đến nụ hôn tối hôm đó.Cô gái đứng ngoài cửa sổ đỏ mặt!Cô vội kéo mũ len xuống, dùng khăn quàng trắng che nửa khuôn mặt mình, nhìn quanh — cô luôn có cảm giác người đi đường đang chú ý đến.Nhưng thật ra chẳng ai để ý đến cô cả.Cô che mặt và nhanh chóng bước đi._Lời tác giả:Xem nào, chính là ai đó đã vô tình khơi dậy ngọn lửa trong lòng cô gái này.