*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ta là thần bảo vệ của Tống gia. Vào lúc Tống gia lâm vào cảnh túng quẫn nhất, ta đã biến thành người và làm con dâu nuôi từ nhỏ của Tống gia. Sau khi Tống Thanh Thư trúng cử, Tống gia muốn cưới thiên kim nhà giàu nên bán ta đi làm thê tử cho tú tài què chân trong làng. Ta nắm chặt cửa, nước mắt rơi như mưa. “Các ngươi thật sự muốn đuổi ta đi ư?” Tống Thanh Thư không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết đẩy ta đi ra ngoài. “Tiên Nhi, chờ đến khi sau này ta làm quan, ta sẽ chăm lo cho ngươi.” Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, toàn thân run rẩy. Bà đây đã bị nhốt ở trong Tống gia suốt ba trăm năm, cuối cùng cũng được tự do rồi! 1 Tống Thanh Thư trúng cử rồi!!! Đã mấy chục năm trôi qua, làng Thanh Sơn không có cử nhân nào cả. Khi tin tức truyền đến, Tống mẫu vịn khung cửa, nước mắt tuôn rơi đầy mặt. “Tốt quá, tốt quá, con của ta cuối cùng cũng có…
Chương 16
Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu TửuTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ta là thần bảo vệ của Tống gia. Vào lúc Tống gia lâm vào cảnh túng quẫn nhất, ta đã biến thành người và làm con dâu nuôi từ nhỏ của Tống gia. Sau khi Tống Thanh Thư trúng cử, Tống gia muốn cưới thiên kim nhà giàu nên bán ta đi làm thê tử cho tú tài què chân trong làng. Ta nắm chặt cửa, nước mắt rơi như mưa. “Các ngươi thật sự muốn đuổi ta đi ư?” Tống Thanh Thư không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết đẩy ta đi ra ngoài. “Tiên Nhi, chờ đến khi sau này ta làm quan, ta sẽ chăm lo cho ngươi.” Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, toàn thân run rẩy. Bà đây đã bị nhốt ở trong Tống gia suốt ba trăm năm, cuối cùng cũng được tự do rồi! 1 Tống Thanh Thư trúng cử rồi!!! Đã mấy chục năm trôi qua, làng Thanh Sơn không có cử nhân nào cả. Khi tin tức truyền đến, Tống mẫu vịn khung cửa, nước mắt tuôn rơi đầy mặt. “Tốt quá, tốt quá, con của ta cuối cùng cũng có… Hắn uống một hơi cạn sạch chén trà, khàn giọng mở miệng. “Nương, không phải người thường nói rằng người sẽ vì ta mà làm bất cứ chuyện gì hay sao?” “Hiện giờ chỉ có cái c.h.ế.t của người mới có thể rửa sạch nỗi nhục của Tống gia.” “Nương, người cứ an tâm mà đi đi.” Tống mẫu ngẩn ra, bà lập tức nổi trận lôi đình. “Đồ súc sinh, ngươi…” Câu còn lại bà chưa kịp nói hết. Bởi vì Tống Thanh Thư đã dùng dây thừng siết chặt cổ bà. Tống mẫu ốm đau nằm liệt giường quanh năm, cơ thể của bà vốn đã yếu ớt hơn người bình thường. Chỉ là giờ phút này ý chí muốn sống đã chiến thắng hết thảy, bà vươn tay lên hung hăng cào mạnh lên trên n.g.ự.c của Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư bị đau, động tác chậm lại, cuối cùng Tống mẫu giãy thoát ra và chạy xuống giường. Hắn vừa vội vừa tức, bèn hét lớn một tiếng với Tống phụ. “Phụ thân! Người còn không mau tới giúp ta!” Tống phụ lau mặt, trong ánh mắt tuyệt vọng và phẫn hận của Tống mẫu, ông rơi nước mắt rồi đóng chặt cửa phòng ngủ lại. 32 Lúc từ Tống gia đi ra, ta có chút hoảng hốt. Con người ta vì quyền thế, lại có thể làm đến mức độ như thế. Đây chính là chuyện g.i.ế.c mẫu thân của mình đấy… Tống Thanh Thư thật sự đã điên rồi, người Tống gia toàn là người điên. Ngày hôm sau, chuyện Tống mẫu bị làm nhục sau đó tự sát lập tức truyền khắp toàn bộ thị trấn. Tống Thanh Thư phái rất nhiều người tung tin tức từ cuối thôn ra đầu đường. Tất cả mọi người đều nói, lúc Tống mẫu vào trong trấn để thăm người thân thì bị tay chân của Bách Hoa Lâu bắt lầm. Trương lão gia uống rượu say, mắt già mờ đi, không thấy rõ nên mới xảy ra thảm án này. Cho dù có nhìn thế nào cũng thấy Tống gia là người bị hại. Hiện nay, Tống mẫu không chịu nổi nỗi nhục nhã này nên bà đã thắt cổ để chứng minh sự trong sạch của mình. Trương viên ngoại vô cùng mất mặt. Dưới sự hòa giải của Huyện thái gia, hắn ta bồi thường cho Tống Thanh Thư ước chừng một ngàn lượng bạc. Chỉ là, cửa hôn sự này cứ như vậy mà bị hủy bỏ. Sau khi ra khỏi Trương phủ, Tống Thanh Thư lập tức nhốt mình trong thư phòng. Khi ta đi xem hắn, ta phát hiện hắn thường xuyên ngẩn người trước đống bạc kia, miệng không ngừng thì thào tự nói. “Đây mới là cuộc sống của con người.” “Trương gia, quả nhiên Trương gia rất giàu có!” “Trương gia rất giàu có.” Lúc Tống Thanh Thư vào Trương phủ, ta cũng lén lút đi xem vài lần. Đình đài lầu các, rường cột chạm trổ. Chỉ riêng phòng chính mà Trương viên ngoại dùng để tiếp đãi khách đã lớn hơn Tống gia gấp mấy lần. Xem ra, Tống Thanh Thư đang luyến tiếc phần phú quý này của Trương gia. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, hắn phải làm cách nào để cưới Trương tiểu thư đây? Vì phần tò mò này, ta quyết định tạm thời tha cho Tống Thanh Thư. 33 Không có việc gì để làm với Tống gia nữa, ta có chút nhàm chán nên mỗi ngày chỉ có thể ở nhà. Ở lại càng lâu, ta càng thấy huynh muội Thẩm gia chướng mắt hơn. Hai người họ vẫn còn trẻ, cũng bởi vì trên mặt có sẹo nên cả ngày cứ ru rú ở nhà làm việc chứ không đi ra ngoài. Nhất là tiểu nha đầu Tú Uyển này, rõ ràng là một đứa bé có tính tình hoạt bát hiếu động, lại thường xuyên nhìn mây trắng trên trời rồi thở dài. Trông rất giống một bà già nhỏ. Cũng được, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta cứ chữa trị cho bọn họ thôi. Khi nghe nói ta sẽ chữa lành vết sẹo cho họ, phản ứng của huynh muội Thẩm gia rất kỳ quái. Không có kích động, không có hưng phấn, chỉ có qua loa. Thẩm Chính Khanh càng trực tiếp đẩy ta ra. “Tiên Nhi, mấy ngày nay ta rất bận. Tú Uyển khá rảnh, ngươi trị thương cho muội ấy trước được không?” Ta cảm thấy tức đến mức bật cười. Chẳng lẽ hai người này đều cho rằng ta đang dỗ dành bọn họ, nói chơi với bọn họ thôi sao?
Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu TửuTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ta là thần bảo vệ của Tống gia. Vào lúc Tống gia lâm vào cảnh túng quẫn nhất, ta đã biến thành người và làm con dâu nuôi từ nhỏ của Tống gia. Sau khi Tống Thanh Thư trúng cử, Tống gia muốn cưới thiên kim nhà giàu nên bán ta đi làm thê tử cho tú tài què chân trong làng. Ta nắm chặt cửa, nước mắt rơi như mưa. “Các ngươi thật sự muốn đuổi ta đi ư?” Tống Thanh Thư không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết đẩy ta đi ra ngoài. “Tiên Nhi, chờ đến khi sau này ta làm quan, ta sẽ chăm lo cho ngươi.” Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, toàn thân run rẩy. Bà đây đã bị nhốt ở trong Tống gia suốt ba trăm năm, cuối cùng cũng được tự do rồi! 1 Tống Thanh Thư trúng cử rồi!!! Đã mấy chục năm trôi qua, làng Thanh Sơn không có cử nhân nào cả. Khi tin tức truyền đến, Tống mẫu vịn khung cửa, nước mắt tuôn rơi đầy mặt. “Tốt quá, tốt quá, con của ta cuối cùng cũng có… Hắn uống một hơi cạn sạch chén trà, khàn giọng mở miệng. “Nương, không phải người thường nói rằng người sẽ vì ta mà làm bất cứ chuyện gì hay sao?” “Hiện giờ chỉ có cái c.h.ế.t của người mới có thể rửa sạch nỗi nhục của Tống gia.” “Nương, người cứ an tâm mà đi đi.” Tống mẫu ngẩn ra, bà lập tức nổi trận lôi đình. “Đồ súc sinh, ngươi…” Câu còn lại bà chưa kịp nói hết. Bởi vì Tống Thanh Thư đã dùng dây thừng siết chặt cổ bà. Tống mẫu ốm đau nằm liệt giường quanh năm, cơ thể của bà vốn đã yếu ớt hơn người bình thường. Chỉ là giờ phút này ý chí muốn sống đã chiến thắng hết thảy, bà vươn tay lên hung hăng cào mạnh lên trên n.g.ự.c của Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư bị đau, động tác chậm lại, cuối cùng Tống mẫu giãy thoát ra và chạy xuống giường. Hắn vừa vội vừa tức, bèn hét lớn một tiếng với Tống phụ. “Phụ thân! Người còn không mau tới giúp ta!” Tống phụ lau mặt, trong ánh mắt tuyệt vọng và phẫn hận của Tống mẫu, ông rơi nước mắt rồi đóng chặt cửa phòng ngủ lại. 32 Lúc từ Tống gia đi ra, ta có chút hoảng hốt. Con người ta vì quyền thế, lại có thể làm đến mức độ như thế. Đây chính là chuyện g.i.ế.c mẫu thân của mình đấy… Tống Thanh Thư thật sự đã điên rồi, người Tống gia toàn là người điên. Ngày hôm sau, chuyện Tống mẫu bị làm nhục sau đó tự sát lập tức truyền khắp toàn bộ thị trấn. Tống Thanh Thư phái rất nhiều người tung tin tức từ cuối thôn ra đầu đường. Tất cả mọi người đều nói, lúc Tống mẫu vào trong trấn để thăm người thân thì bị tay chân của Bách Hoa Lâu bắt lầm. Trương lão gia uống rượu say, mắt già mờ đi, không thấy rõ nên mới xảy ra thảm án này. Cho dù có nhìn thế nào cũng thấy Tống gia là người bị hại. Hiện nay, Tống mẫu không chịu nổi nỗi nhục nhã này nên bà đã thắt cổ để chứng minh sự trong sạch của mình. Trương viên ngoại vô cùng mất mặt. Dưới sự hòa giải của Huyện thái gia, hắn ta bồi thường cho Tống Thanh Thư ước chừng một ngàn lượng bạc. Chỉ là, cửa hôn sự này cứ như vậy mà bị hủy bỏ. Sau khi ra khỏi Trương phủ, Tống Thanh Thư lập tức nhốt mình trong thư phòng. Khi ta đi xem hắn, ta phát hiện hắn thường xuyên ngẩn người trước đống bạc kia, miệng không ngừng thì thào tự nói. “Đây mới là cuộc sống của con người.” “Trương gia, quả nhiên Trương gia rất giàu có!” “Trương gia rất giàu có.” Lúc Tống Thanh Thư vào Trương phủ, ta cũng lén lút đi xem vài lần. Đình đài lầu các, rường cột chạm trổ. Chỉ riêng phòng chính mà Trương viên ngoại dùng để tiếp đãi khách đã lớn hơn Tống gia gấp mấy lần. Xem ra, Tống Thanh Thư đang luyến tiếc phần phú quý này của Trương gia. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, hắn phải làm cách nào để cưới Trương tiểu thư đây? Vì phần tò mò này, ta quyết định tạm thời tha cho Tống Thanh Thư. 33 Không có việc gì để làm với Tống gia nữa, ta có chút nhàm chán nên mỗi ngày chỉ có thể ở nhà. Ở lại càng lâu, ta càng thấy huynh muội Thẩm gia chướng mắt hơn. Hai người họ vẫn còn trẻ, cũng bởi vì trên mặt có sẹo nên cả ngày cứ ru rú ở nhà làm việc chứ không đi ra ngoài. Nhất là tiểu nha đầu Tú Uyển này, rõ ràng là một đứa bé có tính tình hoạt bát hiếu động, lại thường xuyên nhìn mây trắng trên trời rồi thở dài. Trông rất giống một bà già nhỏ. Cũng được, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta cứ chữa trị cho bọn họ thôi. Khi nghe nói ta sẽ chữa lành vết sẹo cho họ, phản ứng của huynh muội Thẩm gia rất kỳ quái. Không có kích động, không có hưng phấn, chỉ có qua loa. Thẩm Chính Khanh càng trực tiếp đẩy ta ra. “Tiên Nhi, mấy ngày nay ta rất bận. Tú Uyển khá rảnh, ngươi trị thương cho muội ấy trước được không?” Ta cảm thấy tức đến mức bật cười. Chẳng lẽ hai người này đều cho rằng ta đang dỗ dành bọn họ, nói chơi với bọn họ thôi sao?
Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu TửuTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ta là thần bảo vệ của Tống gia. Vào lúc Tống gia lâm vào cảnh túng quẫn nhất, ta đã biến thành người và làm con dâu nuôi từ nhỏ của Tống gia. Sau khi Tống Thanh Thư trúng cử, Tống gia muốn cưới thiên kim nhà giàu nên bán ta đi làm thê tử cho tú tài què chân trong làng. Ta nắm chặt cửa, nước mắt rơi như mưa. “Các ngươi thật sự muốn đuổi ta đi ư?” Tống Thanh Thư không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết đẩy ta đi ra ngoài. “Tiên Nhi, chờ đến khi sau này ta làm quan, ta sẽ chăm lo cho ngươi.” Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, toàn thân run rẩy. Bà đây đã bị nhốt ở trong Tống gia suốt ba trăm năm, cuối cùng cũng được tự do rồi! 1 Tống Thanh Thư trúng cử rồi!!! Đã mấy chục năm trôi qua, làng Thanh Sơn không có cử nhân nào cả. Khi tin tức truyền đến, Tống mẫu vịn khung cửa, nước mắt tuôn rơi đầy mặt. “Tốt quá, tốt quá, con của ta cuối cùng cũng có… Hắn uống một hơi cạn sạch chén trà, khàn giọng mở miệng. “Nương, không phải người thường nói rằng người sẽ vì ta mà làm bất cứ chuyện gì hay sao?” “Hiện giờ chỉ có cái c.h.ế.t của người mới có thể rửa sạch nỗi nhục của Tống gia.” “Nương, người cứ an tâm mà đi đi.” Tống mẫu ngẩn ra, bà lập tức nổi trận lôi đình. “Đồ súc sinh, ngươi…” Câu còn lại bà chưa kịp nói hết. Bởi vì Tống Thanh Thư đã dùng dây thừng siết chặt cổ bà. Tống mẫu ốm đau nằm liệt giường quanh năm, cơ thể của bà vốn đã yếu ớt hơn người bình thường. Chỉ là giờ phút này ý chí muốn sống đã chiến thắng hết thảy, bà vươn tay lên hung hăng cào mạnh lên trên n.g.ự.c của Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư bị đau, động tác chậm lại, cuối cùng Tống mẫu giãy thoát ra và chạy xuống giường. Hắn vừa vội vừa tức, bèn hét lớn một tiếng với Tống phụ. “Phụ thân! Người còn không mau tới giúp ta!” Tống phụ lau mặt, trong ánh mắt tuyệt vọng và phẫn hận của Tống mẫu, ông rơi nước mắt rồi đóng chặt cửa phòng ngủ lại. 32 Lúc từ Tống gia đi ra, ta có chút hoảng hốt. Con người ta vì quyền thế, lại có thể làm đến mức độ như thế. Đây chính là chuyện g.i.ế.c mẫu thân của mình đấy… Tống Thanh Thư thật sự đã điên rồi, người Tống gia toàn là người điên. Ngày hôm sau, chuyện Tống mẫu bị làm nhục sau đó tự sát lập tức truyền khắp toàn bộ thị trấn. Tống Thanh Thư phái rất nhiều người tung tin tức từ cuối thôn ra đầu đường. Tất cả mọi người đều nói, lúc Tống mẫu vào trong trấn để thăm người thân thì bị tay chân của Bách Hoa Lâu bắt lầm. Trương lão gia uống rượu say, mắt già mờ đi, không thấy rõ nên mới xảy ra thảm án này. Cho dù có nhìn thế nào cũng thấy Tống gia là người bị hại. Hiện nay, Tống mẫu không chịu nổi nỗi nhục nhã này nên bà đã thắt cổ để chứng minh sự trong sạch của mình. Trương viên ngoại vô cùng mất mặt. Dưới sự hòa giải của Huyện thái gia, hắn ta bồi thường cho Tống Thanh Thư ước chừng một ngàn lượng bạc. Chỉ là, cửa hôn sự này cứ như vậy mà bị hủy bỏ. Sau khi ra khỏi Trương phủ, Tống Thanh Thư lập tức nhốt mình trong thư phòng. Khi ta đi xem hắn, ta phát hiện hắn thường xuyên ngẩn người trước đống bạc kia, miệng không ngừng thì thào tự nói. “Đây mới là cuộc sống của con người.” “Trương gia, quả nhiên Trương gia rất giàu có!” “Trương gia rất giàu có.” Lúc Tống Thanh Thư vào Trương phủ, ta cũng lén lút đi xem vài lần. Đình đài lầu các, rường cột chạm trổ. Chỉ riêng phòng chính mà Trương viên ngoại dùng để tiếp đãi khách đã lớn hơn Tống gia gấp mấy lần. Xem ra, Tống Thanh Thư đang luyến tiếc phần phú quý này của Trương gia. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, hắn phải làm cách nào để cưới Trương tiểu thư đây? Vì phần tò mò này, ta quyết định tạm thời tha cho Tống Thanh Thư. 33 Không có việc gì để làm với Tống gia nữa, ta có chút nhàm chán nên mỗi ngày chỉ có thể ở nhà. Ở lại càng lâu, ta càng thấy huynh muội Thẩm gia chướng mắt hơn. Hai người họ vẫn còn trẻ, cũng bởi vì trên mặt có sẹo nên cả ngày cứ ru rú ở nhà làm việc chứ không đi ra ngoài. Nhất là tiểu nha đầu Tú Uyển này, rõ ràng là một đứa bé có tính tình hoạt bát hiếu động, lại thường xuyên nhìn mây trắng trên trời rồi thở dài. Trông rất giống một bà già nhỏ. Cũng được, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta cứ chữa trị cho bọn họ thôi. Khi nghe nói ta sẽ chữa lành vết sẹo cho họ, phản ứng của huynh muội Thẩm gia rất kỳ quái. Không có kích động, không có hưng phấn, chỉ có qua loa. Thẩm Chính Khanh càng trực tiếp đẩy ta ra. “Tiên Nhi, mấy ngày nay ta rất bận. Tú Uyển khá rảnh, ngươi trị thương cho muội ấy trước được không?” Ta cảm thấy tức đến mức bật cười. Chẳng lẽ hai người này đều cho rằng ta đang dỗ dành bọn họ, nói chơi với bọn họ thôi sao?