*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…
Chương 31
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại sao tình huống bây giờ lại khác rồi?Đầu óc Dư Tĩnh Tĩnh rối loạn, tâm tình cũng chìm xuống đáy cốc.Khi cô đang sửa đổi cuốn tiểu thuyết do bản thân mình viết thì xuyên qua.Trước đó sau khi biết được Lâm Nghiên Thu và Trình Gia Thuật quen nhau, cô thừa nhận cô cố ý lấy tên hai người để đặt cho nhân vật nam chính và nữ phụ là vì muốn hả giận.Sau đó cô thay thế bản thân mình thành nữ chính, từng bước một cướp đi người đàn ông, con cái, danh lợi và địa vị của nữ phụ, còn nữ phụ sẽ bỏ trốn cùng người bán hàng rong, Lâm Nghiên Thu sẽ thua mình.Cuối cùng nữ phụ bị lừa bán lên núi, lưu lạc vào tay một lão già trở thành cấm địa.Đây cũng là cái kết mà cô đã sắp xếp, chỉ cần nghĩ đến đây thì ý muốn trả thù càng dâng lên cao hơn.Vốn tưởng rằng bản thân xuyên vào cuốn tiểu thuyết do mình tự viết, lại biết trước diễn biến kịch bản, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.Nhưng sau khi chân chính tới nơi này, Dư Tĩnh Tĩnh mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như trong dự đoán của cô.Tất cả mọi người đều là người sống, họ không phải là người không biết suy nghĩ trên giấy nữa, mà bản thân cô cũng không còn là chủ nhân của những người này.Nhưng hiện tại cô cũng không thể biết được chỗ nào có vấn đề.Nếu Lâm Nghiên Thu không đi tù, cô không phải sẽ không có cơ hội đi theo Trình Gia Thuật đến bộ đội sao?Không được, cô nhất định phải làm cho Lâm Nghiên Thu ngồi tù!Mọi người còn phải đến đội sản xuất để làm việc, vì vậy nhóm anh trai và chị dâu cũng không ngồi nói chuyện lâu, Dư Tĩnh Tĩnh ở nhờ nhà chị dâu hai nên tất nhiên cô ta cũng phải đi theo xuống ruộng kiếm công điểm.Mặc dù quê quán kiếp trước của Dư Tĩnh Tĩnh ở nông thôn nhưng cô ta chưa từng xuống đất làm việc còn bây giờ thì chẳng có ngày nào là rảnh rỗi cả.Vậy mà cả nhà chị dâu hai còn chê cô ta làm việc chậm chạp."Tiểu Dư à, không phải tôi nói nặng nhẹ gì với cô, nhưng mấy người thanh niên trí thức như các cô đến đây sinh hoạt cũng quá vô dụng rồi..
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại sao tình huống bây giờ lại khác rồi?Đầu óc Dư Tĩnh Tĩnh rối loạn, tâm tình cũng chìm xuống đáy cốc.Khi cô đang sửa đổi cuốn tiểu thuyết do bản thân mình viết thì xuyên qua.Trước đó sau khi biết được Lâm Nghiên Thu và Trình Gia Thuật quen nhau, cô thừa nhận cô cố ý lấy tên hai người để đặt cho nhân vật nam chính và nữ phụ là vì muốn hả giận.Sau đó cô thay thế bản thân mình thành nữ chính, từng bước một cướp đi người đàn ông, con cái, danh lợi và địa vị của nữ phụ, còn nữ phụ sẽ bỏ trốn cùng người bán hàng rong, Lâm Nghiên Thu sẽ thua mình.Cuối cùng nữ phụ bị lừa bán lên núi, lưu lạc vào tay một lão già trở thành cấm địa.Đây cũng là cái kết mà cô đã sắp xếp, chỉ cần nghĩ đến đây thì ý muốn trả thù càng dâng lên cao hơn.Vốn tưởng rằng bản thân xuyên vào cuốn tiểu thuyết do mình tự viết, lại biết trước diễn biến kịch bản, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.Nhưng sau khi chân chính tới nơi này, Dư Tĩnh Tĩnh mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như trong dự đoán của cô.Tất cả mọi người đều là người sống, họ không phải là người không biết suy nghĩ trên giấy nữa, mà bản thân cô cũng không còn là chủ nhân của những người này.Nhưng hiện tại cô cũng không thể biết được chỗ nào có vấn đề.Nếu Lâm Nghiên Thu không đi tù, cô không phải sẽ không có cơ hội đi theo Trình Gia Thuật đến bộ đội sao?Không được, cô nhất định phải làm cho Lâm Nghiên Thu ngồi tù!Mọi người còn phải đến đội sản xuất để làm việc, vì vậy nhóm anh trai và chị dâu cũng không ngồi nói chuyện lâu, Dư Tĩnh Tĩnh ở nhờ nhà chị dâu hai nên tất nhiên cô ta cũng phải đi theo xuống ruộng kiếm công điểm.Mặc dù quê quán kiếp trước của Dư Tĩnh Tĩnh ở nông thôn nhưng cô ta chưa từng xuống đất làm việc còn bây giờ thì chẳng có ngày nào là rảnh rỗi cả.Vậy mà cả nhà chị dâu hai còn chê cô ta làm việc chậm chạp."Tiểu Dư à, không phải tôi nói nặng nhẹ gì với cô, nhưng mấy người thanh niên trí thức như các cô đến đây sinh hoạt cũng quá vô dụng rồi..
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại sao tình huống bây giờ lại khác rồi?Đầu óc Dư Tĩnh Tĩnh rối loạn, tâm tình cũng chìm xuống đáy cốc.Khi cô đang sửa đổi cuốn tiểu thuyết do bản thân mình viết thì xuyên qua.Trước đó sau khi biết được Lâm Nghiên Thu và Trình Gia Thuật quen nhau, cô thừa nhận cô cố ý lấy tên hai người để đặt cho nhân vật nam chính và nữ phụ là vì muốn hả giận.Sau đó cô thay thế bản thân mình thành nữ chính, từng bước một cướp đi người đàn ông, con cái, danh lợi và địa vị của nữ phụ, còn nữ phụ sẽ bỏ trốn cùng người bán hàng rong, Lâm Nghiên Thu sẽ thua mình.Cuối cùng nữ phụ bị lừa bán lên núi, lưu lạc vào tay một lão già trở thành cấm địa.Đây cũng là cái kết mà cô đã sắp xếp, chỉ cần nghĩ đến đây thì ý muốn trả thù càng dâng lên cao hơn.Vốn tưởng rằng bản thân xuyên vào cuốn tiểu thuyết do mình tự viết, lại biết trước diễn biến kịch bản, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.Nhưng sau khi chân chính tới nơi này, Dư Tĩnh Tĩnh mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như trong dự đoán của cô.Tất cả mọi người đều là người sống, họ không phải là người không biết suy nghĩ trên giấy nữa, mà bản thân cô cũng không còn là chủ nhân của những người này.Nhưng hiện tại cô cũng không thể biết được chỗ nào có vấn đề.Nếu Lâm Nghiên Thu không đi tù, cô không phải sẽ không có cơ hội đi theo Trình Gia Thuật đến bộ đội sao?Không được, cô nhất định phải làm cho Lâm Nghiên Thu ngồi tù!Mọi người còn phải đến đội sản xuất để làm việc, vì vậy nhóm anh trai và chị dâu cũng không ngồi nói chuyện lâu, Dư Tĩnh Tĩnh ở nhờ nhà chị dâu hai nên tất nhiên cô ta cũng phải đi theo xuống ruộng kiếm công điểm.Mặc dù quê quán kiếp trước của Dư Tĩnh Tĩnh ở nông thôn nhưng cô ta chưa từng xuống đất làm việc còn bây giờ thì chẳng có ngày nào là rảnh rỗi cả.Vậy mà cả nhà chị dâu hai còn chê cô ta làm việc chậm chạp."Tiểu Dư à, không phải tôi nói nặng nhẹ gì với cô, nhưng mấy người thanh niên trí thức như các cô đến đây sinh hoạt cũng quá vô dụng rồi..