*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…

Chương 41

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nghiên Thu: "! " Vì sao cô cứ có cảm giác lời này là anh ta muốn nói với mình.Đây là muốn cô sau này không còn đường lui tới với người đàn ông khác sao?Lục lão sư nở nụ cười: "Đáng ra em phải làm chuyện này sớm hơn, sao có thể cùng vợ con ở riêng hai nơi được."Sau đó bà quay sang trêu ghẹo Lâm Nghiên Thu: "Tiểu Lâm, chờ sau này em đến bộ đội sinh hoạt, nhất định phải để ý Gia Thuật nha, cô nghe nói mấy cô gái ở đoàn văn công kia ai cũng xinh đẹp, biết bao nhiêu người muốn gả cho sĩ quan đấy!"Lâm Nghiên Thu cười gượng hai tiếng.Xong rồi, cô còn muốn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng nếu vào bộ đội, trước không thôn sau không có cửa hàng, cô biết phải chạy đi đâu đây?Do suy nghĩ nhiều chuyện nên cô chẳng còn tâm tư ăn sủi cảo nữa, ngay cả con dâu của Lục lão sư hỏi cô mua váy ở đâu, cô cũng chỉ tùy tiện trả lời một nơi.Sau khi ăn cơm xong, bọn họ không đợi lâu, Trình Gia Thuật chỉ ngồi một lát rồi chào tạm biệt ra về, người một nhà Lục lão sư đi theo tiễn hai người ra khỏi hẻm, im lặng nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng rời đi.Nhìn hai người đã đi xa, Lục lão sư hài lòng nói: "Tính tình của thằng nhóc Gia Thuật này lúc đi học rất tệ, vừa lạnh lùng lại nghiêm túc, mấy đứa nhìn xem sau khi nó cưới vợ xong liền tốt hơn rất nhiều, không phải sao?"Lục Kiến Quân đứng ở một bên nghe xong, thầm nghĩ tốt cái gì chứ, nếu quan hệ của hai người bọn họ tốt, vậy thì Trình đại đội trưởng còn kêu anh điều tra chị dâu làm gì?Lại nói gan của chị dâu thật lớn, vậy mà cô lại dám đội mũ xanh cho đại đội trưởng? Có hay không còn là một người bán hàng rong nữa chứ?Vừa nghĩ đến vẻ mặt hung ác nham hiểm của Trình đại đội trưởng khi nhắc tới người bán hàng rong tựa như Diêm Vương dưới địa ngục.Lục Kiến Quân lắc đầu, trong lòng anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho chị dâu chuyện này không phải sự thật..

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nghiên Thu: "! " Vì sao cô cứ có cảm giác lời này là anh ta muốn nói với mình.Đây là muốn cô sau này không còn đường lui tới với người đàn ông khác sao?Lục lão sư nở nụ cười: "Đáng ra em phải làm chuyện này sớm hơn, sao có thể cùng vợ con ở riêng hai nơi được."Sau đó bà quay sang trêu ghẹo Lâm Nghiên Thu: "Tiểu Lâm, chờ sau này em đến bộ đội sinh hoạt, nhất định phải để ý Gia Thuật nha, cô nghe nói mấy cô gái ở đoàn văn công kia ai cũng xinh đẹp, biết bao nhiêu người muốn gả cho sĩ quan đấy!"Lâm Nghiên Thu cười gượng hai tiếng.Xong rồi, cô còn muốn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng nếu vào bộ đội, trước không thôn sau không có cửa hàng, cô biết phải chạy đi đâu đây?Do suy nghĩ nhiều chuyện nên cô chẳng còn tâm tư ăn sủi cảo nữa, ngay cả con dâu của Lục lão sư hỏi cô mua váy ở đâu, cô cũng chỉ tùy tiện trả lời một nơi.Sau khi ăn cơm xong, bọn họ không đợi lâu, Trình Gia Thuật chỉ ngồi một lát rồi chào tạm biệt ra về, người một nhà Lục lão sư đi theo tiễn hai người ra khỏi hẻm, im lặng nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng rời đi.Nhìn hai người đã đi xa, Lục lão sư hài lòng nói: "Tính tình của thằng nhóc Gia Thuật này lúc đi học rất tệ, vừa lạnh lùng lại nghiêm túc, mấy đứa nhìn xem sau khi nó cưới vợ xong liền tốt hơn rất nhiều, không phải sao?"Lục Kiến Quân đứng ở một bên nghe xong, thầm nghĩ tốt cái gì chứ, nếu quan hệ của hai người bọn họ tốt, vậy thì Trình đại đội trưởng còn kêu anh điều tra chị dâu làm gì?Lại nói gan của chị dâu thật lớn, vậy mà cô lại dám đội mũ xanh cho đại đội trưởng? Có hay không còn là một người bán hàng rong nữa chứ?Vừa nghĩ đến vẻ mặt hung ác nham hiểm của Trình đại đội trưởng khi nhắc tới người bán hàng rong tựa như Diêm Vương dưới địa ngục.Lục Kiến Quân lắc đầu, trong lòng anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho chị dâu chuyện này không phải sự thật..

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nghiên Thu: "! " Vì sao cô cứ có cảm giác lời này là anh ta muốn nói với mình.Đây là muốn cô sau này không còn đường lui tới với người đàn ông khác sao?Lục lão sư nở nụ cười: "Đáng ra em phải làm chuyện này sớm hơn, sao có thể cùng vợ con ở riêng hai nơi được."Sau đó bà quay sang trêu ghẹo Lâm Nghiên Thu: "Tiểu Lâm, chờ sau này em đến bộ đội sinh hoạt, nhất định phải để ý Gia Thuật nha, cô nghe nói mấy cô gái ở đoàn văn công kia ai cũng xinh đẹp, biết bao nhiêu người muốn gả cho sĩ quan đấy!"Lâm Nghiên Thu cười gượng hai tiếng.Xong rồi, cô còn muốn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng nếu vào bộ đội, trước không thôn sau không có cửa hàng, cô biết phải chạy đi đâu đây?Do suy nghĩ nhiều chuyện nên cô chẳng còn tâm tư ăn sủi cảo nữa, ngay cả con dâu của Lục lão sư hỏi cô mua váy ở đâu, cô cũng chỉ tùy tiện trả lời một nơi.Sau khi ăn cơm xong, bọn họ không đợi lâu, Trình Gia Thuật chỉ ngồi một lát rồi chào tạm biệt ra về, người một nhà Lục lão sư đi theo tiễn hai người ra khỏi hẻm, im lặng nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng rời đi.Nhìn hai người đã đi xa, Lục lão sư hài lòng nói: "Tính tình của thằng nhóc Gia Thuật này lúc đi học rất tệ, vừa lạnh lùng lại nghiêm túc, mấy đứa nhìn xem sau khi nó cưới vợ xong liền tốt hơn rất nhiều, không phải sao?"Lục Kiến Quân đứng ở một bên nghe xong, thầm nghĩ tốt cái gì chứ, nếu quan hệ của hai người bọn họ tốt, vậy thì Trình đại đội trưởng còn kêu anh điều tra chị dâu làm gì?Lại nói gan của chị dâu thật lớn, vậy mà cô lại dám đội mũ xanh cho đại đội trưởng? Có hay không còn là một người bán hàng rong nữa chứ?Vừa nghĩ đến vẻ mặt hung ác nham hiểm của Trình đại đội trưởng khi nhắc tới người bán hàng rong tựa như Diêm Vương dưới địa ngục.Lục Kiến Quân lắc đầu, trong lòng anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho chị dâu chuyện này không phải sự thật..

Chương 41