*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…
Chương 42
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe về công xã chỉ còn có một chuyến, giá vé là năm hào một tờ.Mặc dù số tiền này trong mắt Lâm Nghiên Thu rất rẻ nhưng đối với đại đa số người dân lúc đó thì lại là một khoản tiền không nhỏ, nhất là người trồng trọt, bọn họ thà đi bộ chứ cũng không nỡ ngồi xe.Cho nên khi xe sắp khởi hành mà bên trong chỉ có lác đác vài người ngồi.Lâm Nghiên Thu không quan tâm lắm rồi tìm một vị trí ngồi xuống, cô mở cửa sổ xe ra rồi vươn đầu ra bên ngoài nhìn Trình Gia Thuật đang đứng mua một ít gói trái cây sấy khô.Sau khi anh lên xe đều đưa toàn bộ đồ vật vừa mua cho Lâm Nghiên Thu, lúc ngồi xuống cạnh cô, anh ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ khác hẳn với mùi cơ thể của nam nhân.Trình Gia Thuật nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.Mấy gói trái cây sấy khô kia đều bị cô mở ra để trên đùi, có đào vàng, kiwi, còn có ô mai nữa.Hai cánh tay trắng nõn cầm mỗi thứ một miếng nhét thẳng vào miệng, cuối cùng cô còn thỏa mãn mút xuống đầu ngón tay.Trình Gia Thuật hơi nhíu mày, đây là đồ anh mua cho các con ăn.Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ, kiếp trước cô vẫn là thiếu nữ nên sau khi xuyên sách cũng không có tính tự giác làm mẹ, cho nên bây giờ không thể nhớ nổi mấy đầu củ cải trong nhà.Nhận thấy Trình Gia Thuật đang nhìn mình, Lâm Nghiên Thu a một tiếng, nhìn cô làm cái gì, chỉ cần ăn là được rồi."Anh có muốn ăn không? Ô mai này vừa chua vừa ngọt, ăn rất ngon đó." So với đồ ăn vặt ở đời sau cho thêm các chất phụ gia thì hiện tại ăn ngon hơn nhiều.Tiếp đó cô đưa một viên ô mai đến bên miệng anh: "Anh mau nếm thử đi."Cơ thể Trình Gia Thuật không tự nhiên tránh né, anh nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý mới chịu ăn miếng ô mai đó vào miệng, sau đó anh còn không nhai mà trực tiếp nuốt xuống luôn."Mẹ Đại Bảo." Vẻ mặt của anh có chút nghiêm túc mở miệng nói.Lâm Nghiên Thu: "! ".
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe về công xã chỉ còn có một chuyến, giá vé là năm hào một tờ.Mặc dù số tiền này trong mắt Lâm Nghiên Thu rất rẻ nhưng đối với đại đa số người dân lúc đó thì lại là một khoản tiền không nhỏ, nhất là người trồng trọt, bọn họ thà đi bộ chứ cũng không nỡ ngồi xe.Cho nên khi xe sắp khởi hành mà bên trong chỉ có lác đác vài người ngồi.Lâm Nghiên Thu không quan tâm lắm rồi tìm một vị trí ngồi xuống, cô mở cửa sổ xe ra rồi vươn đầu ra bên ngoài nhìn Trình Gia Thuật đang đứng mua một ít gói trái cây sấy khô.Sau khi anh lên xe đều đưa toàn bộ đồ vật vừa mua cho Lâm Nghiên Thu, lúc ngồi xuống cạnh cô, anh ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ khác hẳn với mùi cơ thể của nam nhân.Trình Gia Thuật nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.Mấy gói trái cây sấy khô kia đều bị cô mở ra để trên đùi, có đào vàng, kiwi, còn có ô mai nữa.Hai cánh tay trắng nõn cầm mỗi thứ một miếng nhét thẳng vào miệng, cuối cùng cô còn thỏa mãn mút xuống đầu ngón tay.Trình Gia Thuật hơi nhíu mày, đây là đồ anh mua cho các con ăn.Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ, kiếp trước cô vẫn là thiếu nữ nên sau khi xuyên sách cũng không có tính tự giác làm mẹ, cho nên bây giờ không thể nhớ nổi mấy đầu củ cải trong nhà.Nhận thấy Trình Gia Thuật đang nhìn mình, Lâm Nghiên Thu a một tiếng, nhìn cô làm cái gì, chỉ cần ăn là được rồi."Anh có muốn ăn không? Ô mai này vừa chua vừa ngọt, ăn rất ngon đó." So với đồ ăn vặt ở đời sau cho thêm các chất phụ gia thì hiện tại ăn ngon hơn nhiều.Tiếp đó cô đưa một viên ô mai đến bên miệng anh: "Anh mau nếm thử đi."Cơ thể Trình Gia Thuật không tự nhiên tránh né, anh nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý mới chịu ăn miếng ô mai đó vào miệng, sau đó anh còn không nhai mà trực tiếp nuốt xuống luôn."Mẹ Đại Bảo." Vẻ mặt của anh có chút nghiêm túc mở miệng nói.Lâm Nghiên Thu: "! ".
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe về công xã chỉ còn có một chuyến, giá vé là năm hào một tờ.Mặc dù số tiền này trong mắt Lâm Nghiên Thu rất rẻ nhưng đối với đại đa số người dân lúc đó thì lại là một khoản tiền không nhỏ, nhất là người trồng trọt, bọn họ thà đi bộ chứ cũng không nỡ ngồi xe.Cho nên khi xe sắp khởi hành mà bên trong chỉ có lác đác vài người ngồi.Lâm Nghiên Thu không quan tâm lắm rồi tìm một vị trí ngồi xuống, cô mở cửa sổ xe ra rồi vươn đầu ra bên ngoài nhìn Trình Gia Thuật đang đứng mua một ít gói trái cây sấy khô.Sau khi anh lên xe đều đưa toàn bộ đồ vật vừa mua cho Lâm Nghiên Thu, lúc ngồi xuống cạnh cô, anh ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ khác hẳn với mùi cơ thể của nam nhân.Trình Gia Thuật nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.Mấy gói trái cây sấy khô kia đều bị cô mở ra để trên đùi, có đào vàng, kiwi, còn có ô mai nữa.Hai cánh tay trắng nõn cầm mỗi thứ một miếng nhét thẳng vào miệng, cuối cùng cô còn thỏa mãn mút xuống đầu ngón tay.Trình Gia Thuật hơi nhíu mày, đây là đồ anh mua cho các con ăn.Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ, kiếp trước cô vẫn là thiếu nữ nên sau khi xuyên sách cũng không có tính tự giác làm mẹ, cho nên bây giờ không thể nhớ nổi mấy đầu củ cải trong nhà.Nhận thấy Trình Gia Thuật đang nhìn mình, Lâm Nghiên Thu a một tiếng, nhìn cô làm cái gì, chỉ cần ăn là được rồi."Anh có muốn ăn không? Ô mai này vừa chua vừa ngọt, ăn rất ngon đó." So với đồ ăn vặt ở đời sau cho thêm các chất phụ gia thì hiện tại ăn ngon hơn nhiều.Tiếp đó cô đưa một viên ô mai đến bên miệng anh: "Anh mau nếm thử đi."Cơ thể Trình Gia Thuật không tự nhiên tránh né, anh nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý mới chịu ăn miếng ô mai đó vào miệng, sau đó anh còn không nhai mà trực tiếp nuốt xuống luôn."Mẹ Đại Bảo." Vẻ mặt của anh có chút nghiêm túc mở miệng nói.Lâm Nghiên Thu: "! ".