*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào…

Chương 43

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Mẹ Đại Bảo... Anh đang gọi cô phải không?Được rồi..."Hửm?" Lâm Nghiên Thu nghiêng đầu nhìn anh."Tuổi của em không lớn, mà chúng ta ở riêng cũng đã lâu." Trình Gia Thuật nhìn về phía trước: "Có lẽ bình thường không có ai bên cạnh nhắc nhở em nên dẫn tới phương diện tác phong tư tưởng của em có ít nhiều vấn đề, đây là trách nhiệm của tôi."Cô có vấn đề về tác phong tư tưởng? Ý anh là đang nói chuyện nữ phụ bỏ trốn cùng với dã nam nhân á hả?Lâm Nghiên Thu vội vàng nhả hột trái cây ra, cô ngồi thẳng người ngoan ngoãn nghe dạy dỗ."Là một nữ đồng chí, sau này ra ngoài em không được tùy tiện đút thức ăn cho người đàn ông khác." Sắc mặt anh nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.Lâm Nghiên Thu: "...Nhưng không hiểu sao lúc này nhìn anh thật đáng yêu.Cô nhịn cười trêu chọc anh: "Nhưng tôi cũng không có tùy tiện nha, không phải anh cũng là "người đàn ông" của tôi sao?" Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối.Trình Gia Thuật quay đầu nhìn có: "Cho dù tôi có là đàn ông của em thì cũng không được, còn nữa ăn thì ăn, em liếm ngón tay làm cái gì? Nếu bị nam đồng chí khác nhìn thấy, em biết bọn họ sẽ nghĩ gì không?”"Bọn họ nghĩ gì cơ?”"Nghĩ cái gì còn cần tôi nói cho em biết à?" Anh hung dữ nói.Lâm Nghiên Thu tức giận hu hừ, trên ngón tay cô dính mứt Ô Mai nên cô mút thì có sao đâu? Nếu theo như anh nói thì món gà nguyên bản mút ngón tay của KFC sẽ chẳng bán được phần nào rồi!Được rồi, cô không ăn là được chứ gì? Lâm Nghiên Thu gói kĩ trái cây sấy khô lại rồi ném cho người đàn ông bên cạnh, còn bản thân thì quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ chừa lại cái ót cho anh ta nhìn.Cả đường đi hai người không nói thêm câu nào nữa, khi xuống xe, Trình Gia Thuật đến lấy xe đạp trước đó đã đậu ở trạm xe buýt xã, hai người còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới có thể đến đội sản xuất.Lúc nảy bị anh dạy dỗ nên sau khi Lâm Nghiên Thu ngồi xe đạp, cô rất quy củ để hai tay ở phía sau ghế, giữ khoảng cách an toàn với anh.

Mẹ Đại Bảo... Anh đang gọi cô phải không?

Được rồi...

"Hửm?" Lâm Nghiên Thu nghiêng đầu nhìn anh.

"Tuổi của em không lớn, mà chúng ta ở riêng cũng đã lâu." Trình Gia Thuật nhìn về phía trước: "Có lẽ bình thường không có ai bên cạnh nhắc nhở em nên dẫn tới phương diện tác phong tư tưởng của em có ít nhiều vấn đề, đây là trách nhiệm của tôi."

Cô có vấn đề về tác phong tư tưởng? Ý anh là đang nói chuyện nữ phụ bỏ trốn cùng với dã nam nhân á hả?

Lâm Nghiên Thu vội vàng nhả hột trái cây ra, cô ngồi thẳng người ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.

"Là một nữ đồng chí, sau này ra ngoài em không được tùy tiện đút thức ăn cho người đàn ông khác." Sắc mặt anh nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.

Lâm Nghiên Thu: "...

Nhưng không hiểu sao lúc này nhìn anh thật đáng yêu.

Cô nhịn cười trêu chọc anh: "Nhưng tôi cũng không có tùy tiện nha, không phải anh cũng là "người đàn ông" của tôi sao?" Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Trình Gia Thuật quay đầu nhìn có: "Cho dù tôi có là đàn ông của em thì cũng không được, còn nữa ăn thì ăn, em liếm ngón tay làm cái gì? Nếu bị nam đồng chí khác nhìn thấy, em biết bọn họ sẽ nghĩ gì không?”

"Bọn họ nghĩ gì cơ?”

"Nghĩ cái gì còn cần tôi nói cho em biết à?" Anh hung dữ nói.

Lâm Nghiên Thu tức giận hu hừ, trên ngón tay cô dính mứt Ô Mai nên cô mút thì có sao đâu? Nếu theo như anh nói thì món gà nguyên bản mút ngón tay của KFC sẽ chẳng bán được phần nào rồi!

Được rồi, cô không ăn là được chứ gì? Lâm Nghiên Thu gói kĩ trái cây sấy khô lại rồi ném cho người đàn ông bên cạnh, còn bản thân thì quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ chừa lại cái ót cho anh ta nhìn.

Cả đường đi hai người không nói thêm câu nào nữa, khi xuống xe, Trình Gia Thuật đến lấy xe đạp trước đó đã đậu ở trạm xe buýt xã, hai người còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới có thể đến đội sản xuất.

Lúc nảy bị anh dạy dỗ nên sau khi Lâm Nghiên Thu ngồi xe đạp, cô rất quy củ để hai tay ở phía sau ghế, giữ khoảng cách an toàn với anh.

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú MỹTác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ. ”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi. ”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên. ”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc. Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi. ”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào… Mẹ Đại Bảo... Anh đang gọi cô phải không?Được rồi..."Hửm?" Lâm Nghiên Thu nghiêng đầu nhìn anh."Tuổi của em không lớn, mà chúng ta ở riêng cũng đã lâu." Trình Gia Thuật nhìn về phía trước: "Có lẽ bình thường không có ai bên cạnh nhắc nhở em nên dẫn tới phương diện tác phong tư tưởng của em có ít nhiều vấn đề, đây là trách nhiệm của tôi."Cô có vấn đề về tác phong tư tưởng? Ý anh là đang nói chuyện nữ phụ bỏ trốn cùng với dã nam nhân á hả?Lâm Nghiên Thu vội vàng nhả hột trái cây ra, cô ngồi thẳng người ngoan ngoãn nghe dạy dỗ."Là một nữ đồng chí, sau này ra ngoài em không được tùy tiện đút thức ăn cho người đàn ông khác." Sắc mặt anh nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.Lâm Nghiên Thu: "...Nhưng không hiểu sao lúc này nhìn anh thật đáng yêu.Cô nhịn cười trêu chọc anh: "Nhưng tôi cũng không có tùy tiện nha, không phải anh cũng là "người đàn ông" của tôi sao?" Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối.Trình Gia Thuật quay đầu nhìn có: "Cho dù tôi có là đàn ông của em thì cũng không được, còn nữa ăn thì ăn, em liếm ngón tay làm cái gì? Nếu bị nam đồng chí khác nhìn thấy, em biết bọn họ sẽ nghĩ gì không?”"Bọn họ nghĩ gì cơ?”"Nghĩ cái gì còn cần tôi nói cho em biết à?" Anh hung dữ nói.Lâm Nghiên Thu tức giận hu hừ, trên ngón tay cô dính mứt Ô Mai nên cô mút thì có sao đâu? Nếu theo như anh nói thì món gà nguyên bản mút ngón tay của KFC sẽ chẳng bán được phần nào rồi!Được rồi, cô không ăn là được chứ gì? Lâm Nghiên Thu gói kĩ trái cây sấy khô lại rồi ném cho người đàn ông bên cạnh, còn bản thân thì quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ chừa lại cái ót cho anh ta nhìn.Cả đường đi hai người không nói thêm câu nào nữa, khi xuống xe, Trình Gia Thuật đến lấy xe đạp trước đó đã đậu ở trạm xe buýt xã, hai người còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới có thể đến đội sản xuất.Lúc nảy bị anh dạy dỗ nên sau khi Lâm Nghiên Thu ngồi xe đạp, cô rất quy củ để hai tay ở phía sau ghế, giữ khoảng cách an toàn với anh.

Chương 43