“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 105: Trách Móc (2)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Phúc Đoàn chớp mắt liên tục lắc đầu, nghịch ngón tay út của mình: "Không có, cháu cảm thấy có thể trị."Nụ cười trên mặt của Hồng Thuận cứng lại, Niên Xuân Hoa phụ họa thêm: "Phúc Đoàn là có phúc khí vậy đó, loại cỏ này dù tôi có cắm mặt xuống ruộng cả đời cũng không phát hiện ra, Phúc Đoàn đi cùng tôi một lát mà đã phát hiện, nếu đổi thành kẻ không có phúc, dù cho nó có chạy cả ngày trên núi thì cũng không phát hiện ra đâu."Nói xong, Niên Xuân Hoa liếc nhìn Sở Phong, Sở Thâm.Hai nhãi con bệnh dịch gà này cả ngày chạy trên núi, cũng không biết chạy đi tìm cái gì, mà thứ tốt nào cũng không tìm được.Trong mắt Niên Xuân Hoa rất đắc ý, nắm cây thực vật thần kỳ trong tay cố ý lắc đi lắc lại, muốn để Sở Phong, Sở Thâm mê tít mắt.Trân Dung Phương kéo hai đứa trẻ ra phía sau, cách thứ cây thực vật thần kỳ kia ra xa chút.Loại thực vật này hình như là lần đầu tiên được phát hiện, đến dược tính của nó còn chưa được kiểm nghiệm, rất kỳ quái, cô ấy không muốn các con của mình lại gần.Hồng Thuận cũng cau mày: "Loại cỏ này đã từng được thử trên cơ thể động vật khác chưa?”Phúc Đoàn lắc đầu nghi hoặc, cô bé không cần phải đi thử, cũng không có động vật để cho cô bé thử. Gà trong đội đều được quản lý, gà nhà cô bé lại không bị dịch gà.Hồng Thuận nhìn cô bé ngây thơ lắc đầu, kiềm chế sự tức giận, giận tái mặt nhìn Niên Xuân Hoa: "Cỏ không biết tên là gì, cũng chưa thử nghiệm qua dược tính, các người cũng dám cho gà ăn? Chỉ dựa vào cảm giác là chữa được bệnh của gà, chỉ cần dựa vào cảm giác là có thể mạo hiểm, nhất quyết đòi thực hiện thì có tác dụng gì? Nếu như có độc thì phải làm thế nào!"Niên Xuân Hoa bị mắng cho rụt cổ: "Bí thư..."Bà ta khó hiểu, tại sao bí thư không khen ngợi phúc khí của Phúc Đoàn, ngược lại còn tức giận như vậy?Hồng Thuận cảm thấy phiền, trẻ con thì thôi, mặc dù Phúc Đoàn quá gan, quá lì, nhưng anh ấy cảm thấy trách nhiệm chủ yếu là ở Niên Xuân Hoa.Bác sĩ Chung là một bác sĩ uy tín có giấy phép hành nghề, những phương thức cổ truyền mà đội viên tuyên truyên, bác sĩ Chung đều sẽ không tùy tiện cho gà sử dụng, đều phải xem xét kỹ lưỡng để phân biệt. Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn thì giỏi rồi, chỉ dựa vào cảm giác là có thể trị dịch gà, lại dám lấy loại thảo dược mà chưa ai từng thấy nhét vào miệng gà.Đây mới chỉ là một con gà, nếu ngày nào đó có người bị bệnh, cũng mê tín nghe theo loại cảm giác này, tìm phương thuốc cổ truyền, vậy không phải là hại chết người sao?Niên Xuân Hoa bị mắng cực kỳ khó hiểu: "Nhưng thật sự có tác dụng mà."Phúc khí của Phúc Đoàn lớn, có thể giả được sao?Hồng Thuận lắc đầu, thật sự dốt nát: "Loại cỏ chưa từng được phát hiện, bà thậm chí còn không biết có độc tính hay không, có để lại di chứng không, đã tùy tiện sử dụng. Cho dù lùi một vạn bước, lần này thật sự có tác dụng...""Không đúng, sao có thể có tác dụng nhanh như vậy?" Thím hai Tống nghe không lọt tai, thím ấy liền đứng lên: "Trước đây bác sĩ Chung và thầy Tần đã từng nói, lần này dịch bệnh đến nhanh, gấp, dữ dội, dược tính của thảo dược Trung chậm, mang ra dự phòng thì còn được, chứ nếu nói trị liệu mà chỉ dùng thảo dược Trung, thì đã quá muộn rồi, làm sao có thể dùng một cây thảo dược là ngay lập tức có hiệu quả luôn?" "Bác sĩ Chung và thầy Tần nói cái gì, tôi quên mất rồi. Tiểu Phong, lúc đó không phải cháu cũng ở đó à, cháu ghi nhớ giỏi, cháu nói đi."Sở Phong bị nhắc tên, do dự một lúc.Thực tế, Sở Phong biết rất rõ, Phúc Đoàn chưa từng học qua y học làm sao có thể chữa dịch gà? Làm gì có cây thảo dược thần kỳ có thể trị được bệnh dịch gà mà ngay cả các đội viên cũng không thể phát hiện ra.

Phúc Đoàn chớp mắt liên tục lắc đầu, nghịch ngón tay út của mình: "Không có, cháu cảm thấy có thể trị."

Nụ cười trên mặt của Hồng Thuận cứng lại, Niên Xuân Hoa phụ họa thêm: "Phúc Đoàn là có phúc khí vậy đó, loại cỏ này dù tôi có cắm mặt xuống ruộng cả đời cũng không phát hiện ra, Phúc Đoàn đi cùng tôi một lát mà đã phát hiện, nếu đổi thành kẻ không có phúc, dù cho nó có chạy cả ngày trên núi thì cũng không phát hiện ra đâu."

Nói xong, Niên Xuân Hoa liếc nhìn Sở Phong, Sở Thâm.

Hai nhãi con bệnh dịch gà này cả ngày chạy trên núi, cũng không biết chạy đi tìm cái gì, mà thứ tốt nào cũng không tìm được.

Trong mắt Niên Xuân Hoa rất đắc ý, nắm cây thực vật thần kỳ trong tay cố ý lắc đi lắc lại, muốn để Sở Phong, Sở Thâm mê tít mắt.

Trân Dung Phương kéo hai đứa trẻ ra phía sau, cách thứ cây thực vật thần kỳ kia ra xa chút.

Loại thực vật này hình như là lần đầu tiên được phát hiện, đến dược tính của nó còn chưa được kiểm nghiệm, rất kỳ quái, cô ấy không muốn các con của mình lại gần.

Hồng Thuận cũng cau mày: "Loại cỏ này đã từng được thử trên cơ thể động vật khác chưa?”

Phúc Đoàn lắc đầu nghi hoặc, cô bé không cần phải đi thử, cũng không có động vật để cho cô bé thử. Gà trong đội đều được quản lý, gà nhà cô bé lại không bị dịch gà.

Hồng Thuận nhìn cô bé ngây thơ lắc đầu, kiềm chế sự tức giận, giận tái mặt nhìn Niên Xuân Hoa: "Cỏ không biết tên là gì, cũng chưa thử nghiệm qua dược tính, các người cũng dám cho gà ăn? Chỉ dựa vào cảm giác là chữa được bệnh của gà, chỉ cần dựa vào cảm giác là có thể mạo hiểm, nhất quyết đòi thực hiện thì có tác dụng gì? Nếu như có độc thì phải làm thế nào!"

Niên Xuân Hoa bị mắng cho rụt cổ: "Bí thư..."

Bà ta khó hiểu, tại sao bí thư không khen ngợi phúc khí của Phúc Đoàn, ngược lại còn tức giận như vậy?

Hồng Thuận cảm thấy phiền, trẻ con thì thôi, mặc dù Phúc Đoàn quá gan, quá lì, nhưng anh ấy cảm thấy trách nhiệm chủ yếu là ở Niên Xuân Hoa.

Bác sĩ Chung là một bác sĩ uy tín có giấy phép hành nghề, những phương thức cổ truyền mà đội viên tuyên truyên, bác sĩ Chung đều sẽ không tùy tiện cho gà sử dụng, đều phải xem xét kỹ lưỡng để phân biệt. Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn thì giỏi rồi, chỉ dựa vào cảm giác là có thể trị dịch gà, lại dám lấy loại thảo dược mà chưa ai từng thấy nhét vào miệng gà.

Đây mới chỉ là một con gà, nếu ngày nào đó có người bị bệnh, cũng mê tín nghe theo loại cảm giác này, tìm phương thuốc cổ truyền, vậy không phải là hại chết người sao?

Niên Xuân Hoa bị mắng cực kỳ khó hiểu: "Nhưng thật sự có tác dụng mà."

Phúc khí của Phúc Đoàn lớn, có thể giả được sao?

Hồng Thuận lắc đầu, thật sự dốt nát: "Loại cỏ chưa từng được phát hiện, bà thậm chí còn không biết có độc tính hay không, có để lại di chứng không, đã tùy tiện sử dụng. Cho dù lùi một vạn bước, lần này thật sự có tác dụng..."

"Không đúng, sao có thể có tác dụng nhanh như vậy?" Thím hai Tống nghe không lọt tai, thím ấy liền đứng lên: "Trước đây bác sĩ Chung và thầy Tần đã từng nói, lần này dịch bệnh đến nhanh, gấp, dữ dội, dược tính của thảo dược Trung chậm, mang ra dự phòng thì còn được, chứ nếu nói trị liệu mà chỉ dùng thảo dược Trung, thì đã quá muộn rồi, làm sao có thể dùng một cây thảo dược là ngay lập tức có hiệu quả luôn?" "Bác sĩ Chung và thầy Tần nói cái gì, tôi quên mất rồi. Tiểu Phong, lúc đó không phải cháu cũng ở đó à, cháu ghi nhớ giỏi, cháu nói đi."

Sở Phong bị nhắc tên, do dự một lúc.

Thực tế, Sở Phong biết rất rõ, Phúc Đoàn chưa từng học qua y học làm sao có thể chữa dịch gà? Làm gì có cây thảo dược thần kỳ có thể trị được bệnh dịch gà mà ngay cả các đội viên cũng không thể phát hiện ra.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Phúc Đoàn chớp mắt liên tục lắc đầu, nghịch ngón tay út của mình: "Không có, cháu cảm thấy có thể trị."Nụ cười trên mặt của Hồng Thuận cứng lại, Niên Xuân Hoa phụ họa thêm: "Phúc Đoàn là có phúc khí vậy đó, loại cỏ này dù tôi có cắm mặt xuống ruộng cả đời cũng không phát hiện ra, Phúc Đoàn đi cùng tôi một lát mà đã phát hiện, nếu đổi thành kẻ không có phúc, dù cho nó có chạy cả ngày trên núi thì cũng không phát hiện ra đâu."Nói xong, Niên Xuân Hoa liếc nhìn Sở Phong, Sở Thâm.Hai nhãi con bệnh dịch gà này cả ngày chạy trên núi, cũng không biết chạy đi tìm cái gì, mà thứ tốt nào cũng không tìm được.Trong mắt Niên Xuân Hoa rất đắc ý, nắm cây thực vật thần kỳ trong tay cố ý lắc đi lắc lại, muốn để Sở Phong, Sở Thâm mê tít mắt.Trân Dung Phương kéo hai đứa trẻ ra phía sau, cách thứ cây thực vật thần kỳ kia ra xa chút.Loại thực vật này hình như là lần đầu tiên được phát hiện, đến dược tính của nó còn chưa được kiểm nghiệm, rất kỳ quái, cô ấy không muốn các con của mình lại gần.Hồng Thuận cũng cau mày: "Loại cỏ này đã từng được thử trên cơ thể động vật khác chưa?”Phúc Đoàn lắc đầu nghi hoặc, cô bé không cần phải đi thử, cũng không có động vật để cho cô bé thử. Gà trong đội đều được quản lý, gà nhà cô bé lại không bị dịch gà.Hồng Thuận nhìn cô bé ngây thơ lắc đầu, kiềm chế sự tức giận, giận tái mặt nhìn Niên Xuân Hoa: "Cỏ không biết tên là gì, cũng chưa thử nghiệm qua dược tính, các người cũng dám cho gà ăn? Chỉ dựa vào cảm giác là chữa được bệnh của gà, chỉ cần dựa vào cảm giác là có thể mạo hiểm, nhất quyết đòi thực hiện thì có tác dụng gì? Nếu như có độc thì phải làm thế nào!"Niên Xuân Hoa bị mắng cho rụt cổ: "Bí thư..."Bà ta khó hiểu, tại sao bí thư không khen ngợi phúc khí của Phúc Đoàn, ngược lại còn tức giận như vậy?Hồng Thuận cảm thấy phiền, trẻ con thì thôi, mặc dù Phúc Đoàn quá gan, quá lì, nhưng anh ấy cảm thấy trách nhiệm chủ yếu là ở Niên Xuân Hoa.Bác sĩ Chung là một bác sĩ uy tín có giấy phép hành nghề, những phương thức cổ truyền mà đội viên tuyên truyên, bác sĩ Chung đều sẽ không tùy tiện cho gà sử dụng, đều phải xem xét kỹ lưỡng để phân biệt. Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn thì giỏi rồi, chỉ dựa vào cảm giác là có thể trị dịch gà, lại dám lấy loại thảo dược mà chưa ai từng thấy nhét vào miệng gà.Đây mới chỉ là một con gà, nếu ngày nào đó có người bị bệnh, cũng mê tín nghe theo loại cảm giác này, tìm phương thuốc cổ truyền, vậy không phải là hại chết người sao?Niên Xuân Hoa bị mắng cực kỳ khó hiểu: "Nhưng thật sự có tác dụng mà."Phúc khí của Phúc Đoàn lớn, có thể giả được sao?Hồng Thuận lắc đầu, thật sự dốt nát: "Loại cỏ chưa từng được phát hiện, bà thậm chí còn không biết có độc tính hay không, có để lại di chứng không, đã tùy tiện sử dụng. Cho dù lùi một vạn bước, lần này thật sự có tác dụng...""Không đúng, sao có thể có tác dụng nhanh như vậy?" Thím hai Tống nghe không lọt tai, thím ấy liền đứng lên: "Trước đây bác sĩ Chung và thầy Tần đã từng nói, lần này dịch bệnh đến nhanh, gấp, dữ dội, dược tính của thảo dược Trung chậm, mang ra dự phòng thì còn được, chứ nếu nói trị liệu mà chỉ dùng thảo dược Trung, thì đã quá muộn rồi, làm sao có thể dùng một cây thảo dược là ngay lập tức có hiệu quả luôn?" "Bác sĩ Chung và thầy Tần nói cái gì, tôi quên mất rồi. Tiểu Phong, lúc đó không phải cháu cũng ở đó à, cháu ghi nhớ giỏi, cháu nói đi."Sở Phong bị nhắc tên, do dự một lúc.Thực tế, Sở Phong biết rất rõ, Phúc Đoàn chưa từng học qua y học làm sao có thể chữa dịch gà? Làm gì có cây thảo dược thần kỳ có thể trị được bệnh dịch gà mà ngay cả các đội viên cũng không thể phát hiện ra.

Chương 105: Trách Móc (2)