“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 104: Trách Móc (1)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Bà ta so trước so sau giải thích với mọi người: "Phúc Đoàn nhà tôi quả thực có phúc khí, dịch gà lần này là do Phúc Đoàn trừ tai hại cho mọi người."Nói xong, lại động lòng rơi nước mắt: "Đều là do chúng tôi vô dụng, mới để một đứa trẻ bận bịu vì chúng tôi như vậy."Mở miệng ra là trừ tai họa, mặt Lưu Thiên Tài hùng hổ: "Đã nói không mê tín rồi, tai họa cái gì?"Các đội viên còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, mặt thím hai Tống bám đầy bụi đất lẫn mồ hôi: "Chúng tôi để một đứa trẻ bận bịu lúc nào? Từ khi đội sản xuất xuất hiện dịch gà đến giờ, không phải chúng tôi đã quyên góp tặng đồ vật sao? Cả ngày hôm này tôi còn chưa được nghỉ ngơi phút nào, từ khi nào lại trở thành chúng tôi ngồi không để một đứa trẻ như Phúc Đoàn bận bịu vì chúng tôi chứ?""Đúng vậy, đến căn phòng bên cạnh nhà tôi còn bỏ ra để cho gà ăn.""Tôi ba ngày không nấu cơm cho bọn trẻ ăn rồi, chỉ đê chăm sóc gà."Tại sao Niên Xuân Hoa lại nói như kiểu mọi người vô dụng, đều phải dựa vào phúc khi của mình Phúc Đoàn để trừ tai họa.Niên Xuân Hoa khó chịu, vô thức muốn đáp lại một câu, mấy hành động đó của mấy người đều là bận bịu vớ vẩn, còn không phải do phúc khí của Phúc Đoàn mới có tác dụng mang tính quyết định hay sao?Nhưng Hồng Thuận chỉ dùng một câu đã quyết định luôn chuyện này: "Từ khi bắt đầu lây lan bệnh dịch gà, sau đó dần dần kiểm soát, chuyển biến tốt, không thể tách rời sự lao động tích cực và hợp tác tích cực của mọi người. Đối mặt với thiên tai như vậy, sức lực của một người cực kỳ bé nhỏ, chỉ có phát động tất cả mọi người mới có thể chiến thắng thiên tai."Các đội viên nghe xong gật đầu, bí thư đúng là bí thư, lời này nói ra khiến mọi người nghe xong liền cảm thấy vui vẻ.Mọi người bận bịu như vậy, Niên Xuân Hoa luôn mồm nói phúc khí của Phúc Đoàn phát huy tác dụng, ai nghe mà không khó chịu chứ?Phúc khí của Phúc Đoàn có tác dụng như vậy, tại sao lúc đầu không để Phúc Đoàn đi xúc phân gà đi?Trong lòng Niên Xuân Hoa nói các người đừng cao giọng như thế, đừng không phục, phúc khí có tác dụng rất lớn.Nhưng một mặt, bà ta không dám ngang ngược trước mặt Hồng Thuận, còn một mặt, gà của đội sản xuất chuyển biến tốt, thể hiện rõ sức làm việc vô ích của bọn họ có tác dụng, rõ ràng không có Phúc Đoàn đi bón cây thực vật thân kỳ nhưng sao gà của bọn họ lại có thể tốt lên được?Gà của bọn họ tốt hơn rồi, làm sao để biểu thị phúc khí của Phúc Đoàn được?Trong lòng Niên Xuân Hoa bị bế tắc, đúng là nghĩ mãi mà không ra.Lúc này, Hồng Thuận mới nói: "Vừa rồi bà nói, Phúc Đoàn bón loại thực vật gì, mà khiến gà tốt lên, đây là nguyên lý gì vậy?" Anh ấy đưa tay ra: "Đưa tôi xem loại thực vật đó."Phúc Đoàn nắm lấy cây thực vật thân kỳ trên tay nhỏ bé của mình, đưa cho Hồng Thuận.Hồng Thuận cầm trên tay quan sát, loại cỏ xanh bích, bên trên kết thêm hai ba quả nhỏ màu vàng xanh, Hồng Thuận không nhận ra loại cỏ đó, đưa cho các đội viên xung quanh, đội viên xung quanh lắc đầu, đều không biết.Nói ra cũng kỳ, trong cuộc vận động đầu tiên, các đội viên đã lên núi tìm thức ăn, tất cả cỏ có thể ăn hay không thể ăn trên núi bọn họ đều đã ăn gần hết, nhưng không hề nhìn thấy có loại cỏ này.Hồng Thuận hỏi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, loại cỏ này của cháu tên là gì?"Phúc Đoàn mở to đôi mắt tròn xoe, lắc đầu, phúc khí này của cô bé mơ hồ nói cho cô bé biết loại cỏ này rất có tác dụng, nhưng cô bé thực sự không biết tên. Đến tên còn không biết là gì mà dám lấy ra nói là thảo dược bón cho gà... Hồng Thuận nhẫn nhịn. Hồng Thuận lại hỏi: "Phúc Đoàn, sao cháu lại cảm thấy loại cỏ này có thể trị dịch gà? Có ai dạy cháu kiến thức về thuốc thảo dược Trung y không?"
Bà ta so trước so sau giải thích với mọi người: "Phúc Đoàn nhà tôi quả thực có phúc khí, dịch gà lần này là do Phúc Đoàn trừ tai hại cho mọi người."
Nói xong, lại động lòng rơi nước mắt: "Đều là do chúng tôi vô dụng, mới để một đứa trẻ bận bịu vì chúng tôi như vậy."
Mở miệng ra là trừ tai họa, mặt Lưu Thiên Tài hùng hổ: "Đã nói không mê tín rồi, tai họa cái gì?"
Các đội viên còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, mặt thím hai Tống bám đầy bụi đất lẫn mồ hôi: "Chúng tôi để một đứa trẻ bận bịu lúc nào? Từ khi đội sản xuất xuất hiện dịch gà đến giờ, không phải chúng tôi đã quyên góp tặng đồ vật sao? Cả ngày hôm này tôi còn chưa được nghỉ ngơi phút nào, từ khi nào lại trở thành chúng tôi ngồi không để một đứa trẻ như Phúc Đoàn bận bịu vì chúng tôi chứ?"
"Đúng vậy, đến căn phòng bên cạnh nhà tôi còn bỏ ra để cho gà ăn."
"Tôi ba ngày không nấu cơm cho bọn trẻ ăn rồi, chỉ đê chăm sóc gà."
Tại sao Niên Xuân Hoa lại nói như kiểu mọi người vô dụng, đều phải dựa vào phúc khi của mình Phúc Đoàn để trừ tai họa.
Niên Xuân Hoa khó chịu, vô thức muốn đáp lại một câu, mấy hành động đó của mấy người đều là bận bịu vớ vẩn, còn không phải do phúc khí của Phúc Đoàn mới có tác dụng mang tính quyết định hay sao?
Nhưng Hồng Thuận chỉ dùng một câu đã quyết định luôn chuyện này: "Từ khi bắt đầu lây lan bệnh dịch gà, sau đó dần dần kiểm soát, chuyển biến tốt, không thể tách rời sự lao động tích cực và hợp tác tích cực của mọi người. Đối mặt với thiên tai như vậy, sức lực của một người cực kỳ bé nhỏ, chỉ có phát động tất cả mọi người mới có thể chiến thắng thiên tai."
Các đội viên nghe xong gật đầu, bí thư đúng là bí thư, lời này nói ra khiến mọi người nghe xong liền cảm thấy vui vẻ.
Mọi người bận bịu như vậy, Niên Xuân Hoa luôn mồm nói phúc khí của Phúc Đoàn phát huy tác dụng, ai nghe mà không khó chịu chứ?
Phúc khí của Phúc Đoàn có tác dụng như vậy, tại sao lúc đầu không để Phúc Đoàn đi xúc phân gà đi?
Trong lòng Niên Xuân Hoa nói các người đừng cao giọng như thế, đừng không phục, phúc khí có tác dụng rất lớn.
Nhưng một mặt, bà ta không dám ngang ngược trước mặt Hồng Thuận, còn một mặt, gà của đội sản xuất chuyển biến tốt, thể hiện rõ sức làm việc vô ích của bọn họ có tác dụng, rõ ràng không có Phúc Đoàn đi bón cây thực vật thân kỳ nhưng sao gà của bọn họ lại có thể tốt lên được?
Gà của bọn họ tốt hơn rồi, làm sao để biểu thị phúc khí của Phúc Đoàn được?
Trong lòng Niên Xuân Hoa bị bế tắc, đúng là nghĩ mãi mà không ra.
Lúc này, Hồng Thuận mới nói: "Vừa rồi bà nói, Phúc Đoàn bón loại thực vật gì, mà khiến gà tốt lên, đây là nguyên lý gì vậy?" Anh ấy đưa tay ra: "Đưa tôi xem loại thực vật đó."
Phúc Đoàn nắm lấy cây thực vật thân kỳ trên tay nhỏ bé của mình, đưa cho Hồng Thuận.
Hồng Thuận cầm trên tay quan sát, loại cỏ xanh bích, bên trên kết thêm hai ba quả nhỏ màu vàng xanh, Hồng Thuận không nhận ra loại cỏ đó, đưa cho các đội viên xung quanh, đội viên xung quanh lắc đầu, đều không biết.
Nói ra cũng kỳ, trong cuộc vận động đầu tiên, các đội viên đã lên núi tìm thức ăn, tất cả cỏ có thể ăn hay không thể ăn trên núi bọn họ đều đã ăn gần hết, nhưng không hề nhìn thấy có loại cỏ này.
Hồng Thuận hỏi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, loại cỏ này của cháu tên là gì?"
Phúc Đoàn mở to đôi mắt tròn xoe, lắc đầu, phúc khí này của cô bé mơ hồ nói cho cô bé biết loại cỏ này rất có tác dụng, nhưng cô bé thực sự không biết tên. Đến tên còn không biết là gì mà dám lấy ra nói là thảo dược bón cho gà... Hồng Thuận nhẫn nhịn. Hồng Thuận lại hỏi: "Phúc Đoàn, sao cháu lại cảm thấy loại cỏ này có thể trị dịch gà? Có ai dạy cháu kiến thức về thuốc thảo dược Trung y không?"
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Bà ta so trước so sau giải thích với mọi người: "Phúc Đoàn nhà tôi quả thực có phúc khí, dịch gà lần này là do Phúc Đoàn trừ tai hại cho mọi người."Nói xong, lại động lòng rơi nước mắt: "Đều là do chúng tôi vô dụng, mới để một đứa trẻ bận bịu vì chúng tôi như vậy."Mở miệng ra là trừ tai họa, mặt Lưu Thiên Tài hùng hổ: "Đã nói không mê tín rồi, tai họa cái gì?"Các đội viên còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, mặt thím hai Tống bám đầy bụi đất lẫn mồ hôi: "Chúng tôi để một đứa trẻ bận bịu lúc nào? Từ khi đội sản xuất xuất hiện dịch gà đến giờ, không phải chúng tôi đã quyên góp tặng đồ vật sao? Cả ngày hôm này tôi còn chưa được nghỉ ngơi phút nào, từ khi nào lại trở thành chúng tôi ngồi không để một đứa trẻ như Phúc Đoàn bận bịu vì chúng tôi chứ?""Đúng vậy, đến căn phòng bên cạnh nhà tôi còn bỏ ra để cho gà ăn.""Tôi ba ngày không nấu cơm cho bọn trẻ ăn rồi, chỉ đê chăm sóc gà."Tại sao Niên Xuân Hoa lại nói như kiểu mọi người vô dụng, đều phải dựa vào phúc khi của mình Phúc Đoàn để trừ tai họa.Niên Xuân Hoa khó chịu, vô thức muốn đáp lại một câu, mấy hành động đó của mấy người đều là bận bịu vớ vẩn, còn không phải do phúc khí của Phúc Đoàn mới có tác dụng mang tính quyết định hay sao?Nhưng Hồng Thuận chỉ dùng một câu đã quyết định luôn chuyện này: "Từ khi bắt đầu lây lan bệnh dịch gà, sau đó dần dần kiểm soát, chuyển biến tốt, không thể tách rời sự lao động tích cực và hợp tác tích cực của mọi người. Đối mặt với thiên tai như vậy, sức lực của một người cực kỳ bé nhỏ, chỉ có phát động tất cả mọi người mới có thể chiến thắng thiên tai."Các đội viên nghe xong gật đầu, bí thư đúng là bí thư, lời này nói ra khiến mọi người nghe xong liền cảm thấy vui vẻ.Mọi người bận bịu như vậy, Niên Xuân Hoa luôn mồm nói phúc khí của Phúc Đoàn phát huy tác dụng, ai nghe mà không khó chịu chứ?Phúc khí của Phúc Đoàn có tác dụng như vậy, tại sao lúc đầu không để Phúc Đoàn đi xúc phân gà đi?Trong lòng Niên Xuân Hoa nói các người đừng cao giọng như thế, đừng không phục, phúc khí có tác dụng rất lớn.Nhưng một mặt, bà ta không dám ngang ngược trước mặt Hồng Thuận, còn một mặt, gà của đội sản xuất chuyển biến tốt, thể hiện rõ sức làm việc vô ích của bọn họ có tác dụng, rõ ràng không có Phúc Đoàn đi bón cây thực vật thân kỳ nhưng sao gà của bọn họ lại có thể tốt lên được?Gà của bọn họ tốt hơn rồi, làm sao để biểu thị phúc khí của Phúc Đoàn được?Trong lòng Niên Xuân Hoa bị bế tắc, đúng là nghĩ mãi mà không ra.Lúc này, Hồng Thuận mới nói: "Vừa rồi bà nói, Phúc Đoàn bón loại thực vật gì, mà khiến gà tốt lên, đây là nguyên lý gì vậy?" Anh ấy đưa tay ra: "Đưa tôi xem loại thực vật đó."Phúc Đoàn nắm lấy cây thực vật thân kỳ trên tay nhỏ bé của mình, đưa cho Hồng Thuận.Hồng Thuận cầm trên tay quan sát, loại cỏ xanh bích, bên trên kết thêm hai ba quả nhỏ màu vàng xanh, Hồng Thuận không nhận ra loại cỏ đó, đưa cho các đội viên xung quanh, đội viên xung quanh lắc đầu, đều không biết.Nói ra cũng kỳ, trong cuộc vận động đầu tiên, các đội viên đã lên núi tìm thức ăn, tất cả cỏ có thể ăn hay không thể ăn trên núi bọn họ đều đã ăn gần hết, nhưng không hề nhìn thấy có loại cỏ này.Hồng Thuận hỏi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, loại cỏ này của cháu tên là gì?"Phúc Đoàn mở to đôi mắt tròn xoe, lắc đầu, phúc khí này của cô bé mơ hồ nói cho cô bé biết loại cỏ này rất có tác dụng, nhưng cô bé thực sự không biết tên. Đến tên còn không biết là gì mà dám lấy ra nói là thảo dược bón cho gà... Hồng Thuận nhẫn nhịn. Hồng Thuận lại hỏi: "Phúc Đoàn, sao cháu lại cảm thấy loại cỏ này có thể trị dịch gà? Có ai dạy cháu kiến thức về thuốc thảo dược Trung y không?"