Trước khi Úc Vi Tinh hôn mê, lần cuối liếc mắt là một mảnh trời xanh tím rất xinh đẹp, lại mở mắt ra, lại ở trong phòng yến hội ánh sao lấp lánh, người đến người đi, bên tai tiếng đàn du dương, tiếng cười nói đan xen ăn uống, trong tầm mắt ánh đèn phản chiếu, đèn flash lập loè, ngợp trong vàng son. Úc Vi sửng sốt lúc lâu, mới từng chút hoàn hồn. Đây là đâu? Ký ức sợ hãi của thân thể từ trên cao rơi xuống càng mới mẻ, tiếng khóc xé tim liệt phế với tiếng thét chói tai bên tai phá vỡ màng nhĩ, cậu nhớ rõ bầu trời đẹp, nhớ rõ khi bé gái được mẹ kịp thời nắm chặt, gương mặt sợ hãi chưa tan. May mắn cô bé không sao, bằng không cậu leo cao như vậy không cứu được người, chết cũng chết không đáng. Cho nên, chắc hẳn cậu đã chết ...? Địa phủ bây giờ mới mẻ như vậy sao? "Úc Vi Tinh --" Một tiếng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến, Úc Vi Tinh giật mình, quay đầu nhìn theo tiếng. Người đàn ông đứng cách đó không xa, khuôn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối, ánh mắt âm trầm lạnh…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...