“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 372: Hãm Hại (5)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nơi này không cao, trượt xuống từ nơi này sẽ không lấy được mạng của Phúc Đoàn nhưng ảnh hưởng đến gân cốt cũng phải mất một trăm ngày. Chỉ cần Phúc Đoàn dưỡng bệnh thì sẽ không thể ra ngoài dính lấy cậu bé và làm hại cậu bé nữa.Đợi sau khi Phúc Đoàn hồi phục, lúc đó Diệp Quân Chỉ và Diệp Công đã rời khỏi đội sản xuất số 9.Diệp Quân Chi đã tính toán tất cả.Phúc Đoàn ỷ lại vào may mắn, quả thật trong lòng không suy nghĩ như vậy. Cô ta vẫn còn đắm chìm trong niềm vui mình trở thành em gái được Diệp Quân Chi cưng chiều nhất. Cô ta cảm thấy may mắn của mình đã trở lại. Có Diệp Quân Chị, sau này cô ta nhất định không phải làm công việc trong nhà nữa. Một chân cô ta giãm lên liền trượt xuống phía dưới chỗ đất lở.Diệp Quân Chi thấy kế hoạch của mình đã thành công.Nhưng dù sao cậu bé cũng không giao tiếp nhiều với Phúc Đoàn nên không biết may mắn khủng bố của Phúc Đoàn. Hiện tại điểm hạn chế trong may mắn của Phúc Đoàn là khi cô ta hại người thì ngực sẽ đau thắt.Nhưng một khi bị người khác hại lại thì may mắn của Phúc Đoàn cũng phản kích, vậy có thể cực kỳ kinh khủng.Diệp Quân Chi vốn còn muốn lập tức đi gọi người, cậu bé thầm nghĩ chỉ muốn Phúc Đoàn không rảnh tìm mình gây phiền toái, cũng không nghĩ thật sự hại cô ta bị thương như vậy. Diệp Quân Chi không biết rằng mình sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho sự mềm lòng lúc này.Cậu bé dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi gọi người. Đúng lúc này, một gốc cây lớn trên núi đột nhiên đập xuống phía nhắm vào đầu của Diệp Quân Chi.Diệp Quân Chi ngẩng đầu liền thấy cây lớn che khuất ánh mặt trời, hướng về phía mình đánh tới, tán cây rậm rạp, trên đó có một ít gai nhọn, gai nhọn đung đưa giống như móc độc.Cậu bé vội vàng né tránh, tránh thoát thoát khỏi điểm hiểm yếu nhưng vẫn bị cành cây đập trúng, lăn xuống từ trên đường núi.Trước mắt Diệp Quân Chỉ tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.Bên ngoài núi.Đội sản xuất số 9 được bao quanh bởi những ngọn núi xanh, nó giống như một ngôi nhà nằm trong ngọc bích.Núi xanh mang đến cho đội sản xuất số 9 và các công xã xung quanh vô số tài nguyên như thảo dược phong phú, củi khô mùa đông và vô số món ăn quý của rừng núi.Tuy nhiên, những nguy hiểm mà núi xanh mang lại cũng không thể xem thường.Thế núi hiểm trở, địa hình phức tạp, nếu không phải là người sống ở đây trong một thời gian dài, hoặc là một người có suy nghĩ như Diệp Quân Chi thì hoàn toàn không biết sau đoạn uốn cong này là dốc hay là rãnh.Diệp Quân Chi lăn xuống bên dưới từ trên đường núi, cây khổng lồ cũng lăn theo, muốn mang theo cậu bé rơi xuống đến cùng. May mắn trước khi ngất xỉu Diệp Quân Chi đã dùng hết toàn bộ sức lực đâm sâu lưỡi hái mang theo vào trong đất, đồng thời quần áo cũng bị những chiếc gai khổng lồ vướng chặt lấy rồi rách te tua.Cứ như vậy, cậu bé mới không theo cây to cùng nhau rơi xuống chân núi.Lúc này Sở Phong và Sở Thâm đang ở ngoài núi hái thảo dược, nghe thấy tiếng cây khổng lồ đổ xuống ầm ầm, hai anh em đồng thời dừng công việc lại.Sở Thâm nghiêng tai lắng nghe: "âm thanh gì vậy? Sạt lở đất sao?"Hôm nay trời nắng, ngọn núi này có thảm thực vật tươi tốt nên sẽ không dễ dàng xảy ra sạt lở đất. Sở Phong lắc đầu: "Không phải núi lở, mặt đất không động." Cô và Sở Thâm đang ở trên ngọn núi này, nếu núi lở, họ chắc chắn sẽ có cảm giác mặt đất rung chuyển.Sở Phong cẩn thận lắng nghe, dường như nghe thấy một tiếng kêu rên yếu ớt, cực kỳ ngắn và rất nhanh liền biến mất."Có người xảy ra chuyện." Sở Phong nói.Ngay lập tức Sở Phong và Sở Thâm không hái thuốc nữa, chạy về hướng xảy ra chuyện. Bọn họ xem như là người tốt bụng.
Nơi này không cao, trượt xuống từ nơi này sẽ không lấy được mạng của Phúc Đoàn nhưng ảnh hưởng đến gân cốt cũng phải mất một trăm ngày. Chỉ cần Phúc Đoàn dưỡng bệnh thì sẽ không thể ra ngoài dính lấy cậu bé và làm hại cậu bé nữa.
Đợi sau khi Phúc Đoàn hồi phục, lúc đó Diệp Quân Chỉ và Diệp Công đã rời khỏi đội sản xuất số 9.
Diệp Quân Chi đã tính toán tất cả.
Phúc Đoàn ỷ lại vào may mắn, quả thật trong lòng không suy nghĩ như vậy. Cô ta vẫn còn đắm chìm trong niềm vui mình trở thành em gái được Diệp Quân Chi cưng chiều nhất. Cô ta cảm thấy may mắn của mình đã trở lại. Có Diệp Quân Chị, sau này cô ta nhất định không phải làm công việc trong nhà nữa. Một chân cô ta giãm lên liền trượt xuống phía dưới chỗ đất lở.
Diệp Quân Chi thấy kế hoạch của mình đã thành công.
Nhưng dù sao cậu bé cũng không giao tiếp nhiều với Phúc Đoàn nên không biết may mắn khủng bố của Phúc Đoàn. Hiện tại điểm hạn chế trong may mắn của Phúc Đoàn là khi cô ta hại người thì ngực sẽ đau thắt.
Nhưng một khi bị người khác hại lại thì may mắn của Phúc Đoàn cũng phản kích, vậy có thể cực kỳ kinh khủng.
Diệp Quân Chi vốn còn muốn lập tức đi gọi người, cậu bé thầm nghĩ chỉ muốn Phúc Đoàn không rảnh tìm mình gây phiền toái, cũng không nghĩ thật sự hại cô ta bị thương như vậy. Diệp Quân Chi không biết rằng mình sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho sự mềm lòng lúc này.
Cậu bé dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi gọi người. Đúng lúc này, một gốc cây lớn trên núi đột nhiên đập xuống phía nhắm vào đầu của Diệp Quân Chi.
Diệp Quân Chi ngẩng đầu liền thấy cây lớn che khuất ánh mặt trời, hướng về phía mình đánh tới, tán cây rậm rạp, trên đó có một ít gai nhọn, gai nhọn đung đưa giống như móc độc.
Cậu bé vội vàng né tránh, tránh thoát thoát khỏi điểm hiểm yếu nhưng vẫn bị cành cây đập trúng, lăn xuống từ trên đường núi.
Trước mắt Diệp Quân Chỉ tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài núi.
Đội sản xuất số 9 được bao quanh bởi những ngọn núi xanh, nó giống như một ngôi nhà nằm trong ngọc bích.
Núi xanh mang đến cho đội sản xuất số 9 và các công xã xung quanh vô số tài nguyên như thảo dược phong phú, củi khô mùa đông và vô số món ăn quý của rừng núi.
Tuy nhiên, những nguy hiểm mà núi xanh mang lại cũng không thể xem thường.
Thế núi hiểm trở, địa hình phức tạp, nếu không phải là người sống ở đây trong một thời gian dài, hoặc là một người có suy nghĩ như Diệp Quân Chi thì hoàn toàn không biết sau đoạn uốn cong này là dốc hay là rãnh.
Diệp Quân Chi lăn xuống bên dưới từ trên đường núi, cây khổng lồ cũng lăn theo, muốn mang theo cậu bé rơi xuống đến cùng. May mắn trước khi ngất xỉu Diệp Quân Chi đã dùng hết toàn bộ sức lực đâm sâu lưỡi hái mang theo vào trong đất, đồng thời quần áo cũng bị những chiếc gai khổng lồ vướng chặt lấy rồi rách te tua.
Cứ như vậy, cậu bé mới không theo cây to cùng nhau rơi xuống chân núi.
Lúc này Sở Phong và Sở Thâm đang ở ngoài núi hái thảo dược, nghe thấy tiếng cây khổng lồ đổ xuống ầm ầm, hai anh em đồng thời dừng công việc lại.
Sở Thâm nghiêng tai lắng nghe: "âm thanh gì vậy? Sạt lở đất sao?"
Hôm nay trời nắng, ngọn núi này có thảm thực vật tươi tốt nên sẽ không dễ dàng xảy ra sạt lở đất. Sở Phong lắc đầu: "Không phải núi lở, mặt đất không động." Cô và Sở Thâm đang ở trên ngọn núi này, nếu núi lở, họ chắc chắn sẽ có cảm giác mặt đất rung chuyển.
Sở Phong cẩn thận lắng nghe, dường như nghe thấy một tiếng kêu rên yếu ớt, cực kỳ ngắn và rất nhanh liền biến mất.
"Có người xảy ra chuyện." Sở Phong nói.
Ngay lập tức Sở Phong và Sở Thâm không hái thuốc nữa, chạy về hướng xảy ra chuyện. Bọn họ xem như là người tốt bụng.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Nơi này không cao, trượt xuống từ nơi này sẽ không lấy được mạng của Phúc Đoàn nhưng ảnh hưởng đến gân cốt cũng phải mất một trăm ngày. Chỉ cần Phúc Đoàn dưỡng bệnh thì sẽ không thể ra ngoài dính lấy cậu bé và làm hại cậu bé nữa.Đợi sau khi Phúc Đoàn hồi phục, lúc đó Diệp Quân Chỉ và Diệp Công đã rời khỏi đội sản xuất số 9.Diệp Quân Chi đã tính toán tất cả.Phúc Đoàn ỷ lại vào may mắn, quả thật trong lòng không suy nghĩ như vậy. Cô ta vẫn còn đắm chìm trong niềm vui mình trở thành em gái được Diệp Quân Chi cưng chiều nhất. Cô ta cảm thấy may mắn của mình đã trở lại. Có Diệp Quân Chị, sau này cô ta nhất định không phải làm công việc trong nhà nữa. Một chân cô ta giãm lên liền trượt xuống phía dưới chỗ đất lở.Diệp Quân Chi thấy kế hoạch của mình đã thành công.Nhưng dù sao cậu bé cũng không giao tiếp nhiều với Phúc Đoàn nên không biết may mắn khủng bố của Phúc Đoàn. Hiện tại điểm hạn chế trong may mắn của Phúc Đoàn là khi cô ta hại người thì ngực sẽ đau thắt.Nhưng một khi bị người khác hại lại thì may mắn của Phúc Đoàn cũng phản kích, vậy có thể cực kỳ kinh khủng.Diệp Quân Chi vốn còn muốn lập tức đi gọi người, cậu bé thầm nghĩ chỉ muốn Phúc Đoàn không rảnh tìm mình gây phiền toái, cũng không nghĩ thật sự hại cô ta bị thương như vậy. Diệp Quân Chi không biết rằng mình sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho sự mềm lòng lúc này.Cậu bé dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi gọi người. Đúng lúc này, một gốc cây lớn trên núi đột nhiên đập xuống phía nhắm vào đầu của Diệp Quân Chi.Diệp Quân Chi ngẩng đầu liền thấy cây lớn che khuất ánh mặt trời, hướng về phía mình đánh tới, tán cây rậm rạp, trên đó có một ít gai nhọn, gai nhọn đung đưa giống như móc độc.Cậu bé vội vàng né tránh, tránh thoát thoát khỏi điểm hiểm yếu nhưng vẫn bị cành cây đập trúng, lăn xuống từ trên đường núi.Trước mắt Diệp Quân Chỉ tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.Bên ngoài núi.Đội sản xuất số 9 được bao quanh bởi những ngọn núi xanh, nó giống như một ngôi nhà nằm trong ngọc bích.Núi xanh mang đến cho đội sản xuất số 9 và các công xã xung quanh vô số tài nguyên như thảo dược phong phú, củi khô mùa đông và vô số món ăn quý của rừng núi.Tuy nhiên, những nguy hiểm mà núi xanh mang lại cũng không thể xem thường.Thế núi hiểm trở, địa hình phức tạp, nếu không phải là người sống ở đây trong một thời gian dài, hoặc là một người có suy nghĩ như Diệp Quân Chi thì hoàn toàn không biết sau đoạn uốn cong này là dốc hay là rãnh.Diệp Quân Chi lăn xuống bên dưới từ trên đường núi, cây khổng lồ cũng lăn theo, muốn mang theo cậu bé rơi xuống đến cùng. May mắn trước khi ngất xỉu Diệp Quân Chi đã dùng hết toàn bộ sức lực đâm sâu lưỡi hái mang theo vào trong đất, đồng thời quần áo cũng bị những chiếc gai khổng lồ vướng chặt lấy rồi rách te tua.Cứ như vậy, cậu bé mới không theo cây to cùng nhau rơi xuống chân núi.Lúc này Sở Phong và Sở Thâm đang ở ngoài núi hái thảo dược, nghe thấy tiếng cây khổng lồ đổ xuống ầm ầm, hai anh em đồng thời dừng công việc lại.Sở Thâm nghiêng tai lắng nghe: "âm thanh gì vậy? Sạt lở đất sao?"Hôm nay trời nắng, ngọn núi này có thảm thực vật tươi tốt nên sẽ không dễ dàng xảy ra sạt lở đất. Sở Phong lắc đầu: "Không phải núi lở, mặt đất không động." Cô và Sở Thâm đang ở trên ngọn núi này, nếu núi lở, họ chắc chắn sẽ có cảm giác mặt đất rung chuyển.Sở Phong cẩn thận lắng nghe, dường như nghe thấy một tiếng kêu rên yếu ớt, cực kỳ ngắn và rất nhanh liền biến mất."Có người xảy ra chuyện." Sở Phong nói.Ngay lập tức Sở Phong và Sở Thâm không hái thuốc nữa, chạy về hướng xảy ra chuyện. Bọn họ xem như là người tốt bụng.