“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 373: Quân Chỉ (1)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Huống hồ các gia đình của đội sản xuất đều có quan hệ họ hàng gần gũi với nhau, có thể người gặp tai nạn lúc này lại là một trong những người chú hoặc dì của họ.Sở Phong và Sở Thâm chạy tới hiện trường xảy ra tai nạn, dấu vết cây to lăn xuống thật sự rất rõ ràng, bọn họ lập tức tập trung vào địa điểm xảy ra tai nạn.Sở Phong tinh mắt nhìn thấy dưới sườn núi có một ít vải màu xám đậm. Cô dùng một cành cây dâu tằm thật dài câu mảnh vải này lên.Vải không tệ, chạm vào mềm mại, đáng tiếc, phía trên dính rất nhiều vết máu."Đây là quân áo của Diệp Quân Chi." Sở Phong rất nhanh đã nhận ra.Quần áo của Diệp Quân Chi và Diệp Công có sự khác biệt rất lớn với người dân của đội sản xuất, các thành viên trong đội sản xuất thích mặc màu xanh đen, nếu là con gái thì là mầu hồng, vàng nhạt, đều là cắt may rất bình thường.Chỉ có kiểu dáng đơn giản mới có thể chịu được những lần sửa chữa hàng năm. Ví dụ như quần áo trên người Sở Phong đều đã mặc suốt ba năm.Năm nay cô cao lên khá nhiều, mẹ Trần Dung Phương liền dùng kim chỉ tháo một chút ở dưới nách, sửa lại cho Sở Phong mặc vừa người.Trân Dung Phương quản lý nhà cửa, sẽ tiền tiêu vào những việc chính đáng chứ không phải vào việc hưởng thụ nhất thời. Đầu năm Sở Phong và Sở Thâm đi học đều phải trả tiền, tiền sách giáo khoa và phí văn phòng phẩm đều có giá không thấp.Mà quần áo của Diệp Quân Chi vừa nhìn đã biết là mua ở kinh thành.Sở Thâm kinh hãi nhìn vết máu trên miếng vải xám đậm: "Em gái, chúng ta đi tìm người lớn."Sở Phong thì cảm thấy máu tươi thật sự rất nhiều, nếu như hiện tại cô và Sở Thâm cùng đi tìm người lớn sau đó lại đi khắp núi tìm Diệp Quân Chi. Đến lúc đó Diệp Quân Chi có thể sống được hay không còn không dám chắc.Cô nhanh chóng quyết định: "Anh, anh chạy nhanh hơn em, bây giờ anh đi tìm người lớn. Em quan sát cẩn thận hơn anh, em ở lại đây đi tìm kiếm Diệp Quân Chi. Đến lúc đó thời gian của chúng ta vừa vặn thích hợp."Sở Thâm nhíu mày, cậu ấy không đồng ý.Sở Thâm nói: "Không được, nơi này thật sự rất nguy hiểm, lát nữa mặt trời sẽ lặn...Sở Phong hạ giọng: "Anh, em nghi ngờ chuyện này có thể có liên quan đến Phúc Đoàn."Cô nói với Sở Thâm: "Lúc trước không hiểu sao Diệp Quân Chi lại mấy lần đến tìm em, mỗi lần đến đều nói một ít vấn đề thảo dược Trung Quốc. Có lần cậu ấy còn hỏi trong đội sản xuất của chúng ta có chuyện gì kỳ lạ không. Em luôn cảm thấy rằng những gì cậu ấy thực sự muốn hỏi không phải là những thứ đó, nhưng không biết tại sao cậu ấy lại không nói ra.""Mấy ngày nay, chúng ta cũng đều nhìn thấy Diệp Quân Chi thi thoảng đi chung với Phúc Đoàn vừa nói vừa cười.Sở Phong vốn tưởng rằng Diệp Quân Chi lại giống như những người khác quỳ gối dưới chân Phúc Đoàn, trở nên thân thiết và thích Phúc Đoàn, nên cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao người như vậy thật sự là quá nhiều.Cho dù là Đại Tráng, giáo viên Tần không phải cũng là đến sau này mới phát hiện Phúc Đoàn có gì đó không ổn sao?Nhưng bây giờ nhìn vết máu này Sở Phong liền suy nghĩ lại mấy lần biểu hiện kỳ lạ của Diệp Quân Chi, không thể không suy đoán: Có phải nhanh như vậy Diệp Quân Chi đã phát hiện sự khác thường của Phúc Đoàn rồi không? Những gì đã xảy ra giữa cậu bé và Phúc Đoàn mới dẫn đến kết quả như hiện tại. Chỉ cần có liên quan đến Phúc Đoàn, bây giờ Sở Phong phải cố gắng hết sức để tìm Diệp Quân Chi.Không phải vì bất cứ điều gì khác mà là vì chỉ có sự đoàn kết mới có thể chiến đấu chống lại may mắn của Phúc Đoàn.Và đoàn kết thực sự là điều khó khăn nhất.Ở kiếp này, người của đội sản xuất số 9 có thể đoàn kết cùng nhau sống tốt mà không cần khúm núm quỳ gối với Phúc Đoàn đó là bởi vì mọi người đã cùng nhau thành công chống lại bệnh dịch gà và cùng nhau vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn.Nhiều người cho củi vào thì ngọn lửa càng bốc cao.Thế nhưng, con người đều có xu hướng tìm lợi tránh hại.
Huống hồ các gia đình của đội sản xuất đều có quan hệ họ hàng gần gũi với nhau, có thể người gặp tai nạn lúc này lại là một trong những người chú hoặc dì của họ.
Sở Phong và Sở Thâm chạy tới hiện trường xảy ra tai nạn, dấu vết cây to lăn xuống thật sự rất rõ ràng, bọn họ lập tức tập trung vào địa điểm xảy ra tai nạn.
Sở Phong tinh mắt nhìn thấy dưới sườn núi có một ít vải màu xám đậm. Cô dùng một cành cây dâu tằm thật dài câu mảnh vải này lên.
Vải không tệ, chạm vào mềm mại, đáng tiếc, phía trên dính rất nhiều vết máu.
"Đây là quân áo của Diệp Quân Chi." Sở Phong rất nhanh đã nhận ra.
Quần áo của Diệp Quân Chi và Diệp Công có sự khác biệt rất lớn với người dân của đội sản xuất, các thành viên trong đội sản xuất thích mặc màu xanh đen, nếu là con gái thì là mầu hồng, vàng nhạt, đều là cắt may rất bình thường.
Chỉ có kiểu dáng đơn giản mới có thể chịu được những lần sửa chữa hàng năm. Ví dụ như quần áo trên người Sở Phong đều đã mặc suốt ba năm.
Năm nay cô cao lên khá nhiều, mẹ Trần Dung Phương liền dùng kim chỉ tháo một chút ở dưới nách, sửa lại cho Sở Phong mặc vừa người.
Trân Dung Phương quản lý nhà cửa, sẽ tiền tiêu vào những việc chính đáng chứ không phải vào việc hưởng thụ nhất thời. Đầu năm Sở Phong và Sở Thâm đi học đều phải trả tiền, tiền sách giáo khoa và phí văn phòng phẩm đều có giá không thấp.
Mà quần áo của Diệp Quân Chi vừa nhìn đã biết là mua ở kinh thành.
Sở Thâm kinh hãi nhìn vết máu trên miếng vải xám đậm: "Em gái, chúng ta đi tìm người lớn."
Sở Phong thì cảm thấy máu tươi thật sự rất nhiều, nếu như hiện tại cô và Sở Thâm cùng đi tìm người lớn sau đó lại đi khắp núi tìm Diệp Quân Chi. Đến lúc đó Diệp Quân Chi có thể sống được hay không còn không dám chắc.
Cô nhanh chóng quyết định: "Anh, anh chạy nhanh hơn em, bây giờ anh đi tìm người lớn. Em quan sát cẩn thận hơn anh, em ở lại đây đi tìm kiếm Diệp Quân Chi. Đến lúc đó thời gian của chúng ta vừa vặn thích hợp."
Sở Thâm nhíu mày, cậu ấy không đồng ý.
Sở Thâm nói: "Không được, nơi này thật sự rất nguy hiểm, lát nữa mặt trời sẽ lặn...
Sở Phong hạ giọng: "Anh, em nghi ngờ chuyện này có thể có liên quan đến Phúc Đoàn."
Cô nói với Sở Thâm: "Lúc trước không hiểu sao Diệp Quân Chi lại mấy lần đến tìm em, mỗi lần đến đều nói một ít vấn đề thảo dược Trung Quốc. Có lần cậu ấy còn hỏi trong đội sản xuất của chúng ta có chuyện gì kỳ lạ không. Em luôn cảm thấy rằng những gì cậu ấy thực sự muốn hỏi không phải là những thứ đó, nhưng không biết tại sao cậu ấy lại không nói ra."
"Mấy ngày nay, chúng ta cũng đều nhìn thấy Diệp Quân Chi thi thoảng đi chung với Phúc Đoàn vừa nói vừa cười.
Sở Phong vốn tưởng rằng Diệp Quân Chi lại giống như những người khác quỳ gối dưới chân Phúc Đoàn, trở nên thân thiết và thích Phúc Đoàn, nên cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao người như vậy thật sự là quá nhiều.
Cho dù là Đại Tráng, giáo viên Tần không phải cũng là đến sau này mới phát hiện Phúc Đoàn có gì đó không ổn sao?
Nhưng bây giờ nhìn vết máu này Sở Phong liền suy nghĩ lại mấy lần biểu hiện kỳ lạ của Diệp Quân Chi, không thể không suy đoán: Có phải nhanh như vậy Diệp Quân Chi đã phát hiện sự khác thường của Phúc Đoàn rồi không? Những gì đã xảy ra giữa cậu bé và Phúc Đoàn mới dẫn đến kết quả như hiện tại. Chỉ cần có liên quan đến Phúc Đoàn, bây giờ Sở Phong phải cố gắng hết sức để tìm Diệp Quân Chi.
Không phải vì bất cứ điều gì khác mà là vì chỉ có sự đoàn kết mới có thể chiến đấu chống lại may mắn của Phúc Đoàn.
Và đoàn kết thực sự là điều khó khăn nhất.
Ở kiếp này, người của đội sản xuất số 9 có thể đoàn kết cùng nhau sống tốt mà không cần khúm núm quỳ gối với Phúc Đoàn đó là bởi vì mọi người đã cùng nhau thành công chống lại bệnh dịch gà và cùng nhau vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn.
Nhiều người cho củi vào thì ngọn lửa càng bốc cao.
Thế nhưng, con người đều có xu hướng tìm lợi tránh hại.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Huống hồ các gia đình của đội sản xuất đều có quan hệ họ hàng gần gũi với nhau, có thể người gặp tai nạn lúc này lại là một trong những người chú hoặc dì của họ.Sở Phong và Sở Thâm chạy tới hiện trường xảy ra tai nạn, dấu vết cây to lăn xuống thật sự rất rõ ràng, bọn họ lập tức tập trung vào địa điểm xảy ra tai nạn.Sở Phong tinh mắt nhìn thấy dưới sườn núi có một ít vải màu xám đậm. Cô dùng một cành cây dâu tằm thật dài câu mảnh vải này lên.Vải không tệ, chạm vào mềm mại, đáng tiếc, phía trên dính rất nhiều vết máu."Đây là quân áo của Diệp Quân Chi." Sở Phong rất nhanh đã nhận ra.Quần áo của Diệp Quân Chi và Diệp Công có sự khác biệt rất lớn với người dân của đội sản xuất, các thành viên trong đội sản xuất thích mặc màu xanh đen, nếu là con gái thì là mầu hồng, vàng nhạt, đều là cắt may rất bình thường.Chỉ có kiểu dáng đơn giản mới có thể chịu được những lần sửa chữa hàng năm. Ví dụ như quần áo trên người Sở Phong đều đã mặc suốt ba năm.Năm nay cô cao lên khá nhiều, mẹ Trần Dung Phương liền dùng kim chỉ tháo một chút ở dưới nách, sửa lại cho Sở Phong mặc vừa người.Trân Dung Phương quản lý nhà cửa, sẽ tiền tiêu vào những việc chính đáng chứ không phải vào việc hưởng thụ nhất thời. Đầu năm Sở Phong và Sở Thâm đi học đều phải trả tiền, tiền sách giáo khoa và phí văn phòng phẩm đều có giá không thấp.Mà quần áo của Diệp Quân Chi vừa nhìn đã biết là mua ở kinh thành.Sở Thâm kinh hãi nhìn vết máu trên miếng vải xám đậm: "Em gái, chúng ta đi tìm người lớn."Sở Phong thì cảm thấy máu tươi thật sự rất nhiều, nếu như hiện tại cô và Sở Thâm cùng đi tìm người lớn sau đó lại đi khắp núi tìm Diệp Quân Chi. Đến lúc đó Diệp Quân Chi có thể sống được hay không còn không dám chắc.Cô nhanh chóng quyết định: "Anh, anh chạy nhanh hơn em, bây giờ anh đi tìm người lớn. Em quan sát cẩn thận hơn anh, em ở lại đây đi tìm kiếm Diệp Quân Chi. Đến lúc đó thời gian của chúng ta vừa vặn thích hợp."Sở Thâm nhíu mày, cậu ấy không đồng ý.Sở Thâm nói: "Không được, nơi này thật sự rất nguy hiểm, lát nữa mặt trời sẽ lặn...Sở Phong hạ giọng: "Anh, em nghi ngờ chuyện này có thể có liên quan đến Phúc Đoàn."Cô nói với Sở Thâm: "Lúc trước không hiểu sao Diệp Quân Chi lại mấy lần đến tìm em, mỗi lần đến đều nói một ít vấn đề thảo dược Trung Quốc. Có lần cậu ấy còn hỏi trong đội sản xuất của chúng ta có chuyện gì kỳ lạ không. Em luôn cảm thấy rằng những gì cậu ấy thực sự muốn hỏi không phải là những thứ đó, nhưng không biết tại sao cậu ấy lại không nói ra.""Mấy ngày nay, chúng ta cũng đều nhìn thấy Diệp Quân Chi thi thoảng đi chung với Phúc Đoàn vừa nói vừa cười.Sở Phong vốn tưởng rằng Diệp Quân Chi lại giống như những người khác quỳ gối dưới chân Phúc Đoàn, trở nên thân thiết và thích Phúc Đoàn, nên cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao người như vậy thật sự là quá nhiều.Cho dù là Đại Tráng, giáo viên Tần không phải cũng là đến sau này mới phát hiện Phúc Đoàn có gì đó không ổn sao?Nhưng bây giờ nhìn vết máu này Sở Phong liền suy nghĩ lại mấy lần biểu hiện kỳ lạ của Diệp Quân Chi, không thể không suy đoán: Có phải nhanh như vậy Diệp Quân Chi đã phát hiện sự khác thường của Phúc Đoàn rồi không? Những gì đã xảy ra giữa cậu bé và Phúc Đoàn mới dẫn đến kết quả như hiện tại. Chỉ cần có liên quan đến Phúc Đoàn, bây giờ Sở Phong phải cố gắng hết sức để tìm Diệp Quân Chi.Không phải vì bất cứ điều gì khác mà là vì chỉ có sự đoàn kết mới có thể chiến đấu chống lại may mắn của Phúc Đoàn.Và đoàn kết thực sự là điều khó khăn nhất.Ở kiếp này, người của đội sản xuất số 9 có thể đoàn kết cùng nhau sống tốt mà không cần khúm núm quỳ gối với Phúc Đoàn đó là bởi vì mọi người đã cùng nhau thành công chống lại bệnh dịch gà và cùng nhau vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn.Nhiều người cho củi vào thì ngọn lửa càng bốc cao.Thế nhưng, con người đều có xu hướng tìm lợi tránh hại.