"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 5
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Trần Nhân bị dọa đến khóc ra tiếng, cô ta thật sự sợ đại đội coi cô ta là giai cấp địch nhân, kéo cô ta ra công khai xử tội, cho ở chuồng bò.Lúc này, Cố Tiểu Tây đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút!"Con mắt Trần Nhân hơi sáng lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô ta biết ngay Cố Tiểu Tây không có khả năng thật sự đối nghịch với cô ta mà. Cô luôn muốn gả cho anh trai của cô ta, làm sao có thể nhẫn tâm với “cô em chồng tương lai" này như vậy được chứ?Hoàng Phượng Anh nhìn về phía Cố Tiểu Tây, cũng cho rằng cô đã suy nghĩ lại, muốn nói tốt cho Trần Nhân, dù sao hiện tại chỗ bột mì kia là của cô, nếu cô không muốn truy cứu nữa, vậy bọn họ cũng không thể nói cái gì."Chủ nhiệm Hoàng, làm một "Phần tử trí thức" đã được học tập mấy ngày, Trần Nhân biết sai mà vẫn mắc, theo lẽ nên phạt nặng, hi vọng chủ nhiệm cùng bí thư chi bộ có thể xử lý công bằng công chính, đừng khiến quần chúng nhân dân thất vọng đau khổ.""Lương thực đều là quần chúng khổ cực trồng ra được, mọi người đều là người đã trải qua "thời kì ba năm khó khăn", hẳn phải biết, chỗ bột mì mà Trần Nhân vẩy ra đất này đủ cho năm người sắp chết đói cầm cự một hơi rồi!""Bởi vì cái gọi là "lúc no bụng không quên lúc đói", "Cần cần kiệm lương thực đầy kho, vung tay quá trán trong kho cạn sạch", Trần Nhân đã quên gốc!"Cố Tiểu Tây nói năng đạo lý rõ ràng, nói đến chỗ xúc động phẫn nộ, còn giơ cánh tay lên, giơ quả đấm lên.Những lời này của cô lại khuấy động cỗ nhiệt hỏa trong lòng một đám hương thân, lần này, lúc bọn họ nhìn Trần Nhân đã không khác gì nhìn giai cấp địch nhân, người lãng phí lương thực dựa vào đâu kiếm công điểm? Dựa vào đâu sống tốt hơn họ?Đại lãnh đạo không sai, sai là Trần Nhân.Trần Nhân ba hồn bảy phách đều xuất khiếu, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Tiểu Tây.Đây thật sự là đồ con lợn trước kia hận không thể li3m ngón chân cô ta sao?Hoàng Phượng Anh nghe Cố Tiểu Tây nói, thần sắc không khỏi nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đồng chí Cố xin hãy yên tâm, cán bộ chúng ta chính là vì nhân dân phục vụ, khẳng định không thể dung túng hành động lệch lạc này của Trần Nhân!"Trong lòng bà ấy, Cố Tiểu Tây thanh danh xấu đã biến thành Đồng chí Cố giai cấp đồng chí rồi.Cố Tiểu Tây nở nụ cười, cho Hoàng Phượng Anh một ánh mắt tín nhiệm.Bỗng nhiên, cô chỉ vào tiền và lương thực rơi trên mặt đất nói ra: "Trước khi giải Trần Nhân đi, tôi hi vọng cô ta có thể bù đắp sai lầm của mình, nhặt tiền và lương thực lên, thái độ đoan chính, sửa lại sai lầm."Trong đám người, không biết là ai thét to một tiếng: "Đúng! Không sai! Làm sai thì phải sửa lại!"Hoàng Phượng Anh quay đầu nhìn về phía Trần Nhân, trầm mặt nói: "Trần Nhân! Đồng chí Cố nói không sai, cháu đi nhặt đi!"Gặp biến cố liên tiếp đã khiến Trần Nhân bị dọa đến hai chân run lên, trong lòng mờ mịt từ lâu rồi. Cô ta căn bản không dám nghĩ đến số phận sau này của mình, nghe Hoàng Phượng Anh nói nào còn dám phản bác? Xám xịt ngồi xổm người xuống nhặt lên.Tiền thì còn đỡ, chỉ là bột mì bị vung hơn phân nửa, chỉ có thể hốt cho có chứng.Trần Nhân nhặt xong, run rẩy đưa đồ vật cho Cố Tiểu Tây.Cố Tiểu Tây nhìn xem Trần Nhân ánh mắt né tránh không dám đối mặt với cô, cười một tiếng, trong mắt thì lại không có ý cười. Cô thản nhiên tiếp nhận tiền và túi lương thực, giọng điệu chân thành nói: "Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn."Trần Nhân nghe lời nói "ôn hoà" này, lưng lại phát lạnh.Cố Tiểu Tây thu hồi ánh mắt, nói với Hoàng Phượng Anh: "Chủ nhiệm Hoàng, thím nhìn đầu cháu này, cũng không chậm trễ được, phải lập tức đi trạm y tế băng bó một chút. Cháu không đi với mọi người được, cháu vô cùng tín nhiệm với tổ chức của mình."Hoàng Phượng Anh liên tục gật đầu: "Được, cháu mau đi đi, ngồi xe bò của đại đội đó."Đại đội sản xuất Đại Lao Tử cách trạm y tế của công xã một đoạn đường, đầu Cố Tiểu Tây bị thương không nhẹ, thân thể của cô lại nặng nề, nếu trên đường đến trạm y tế xảy ra chuyện gì lại phiền phức, dứt khoát ngồi xe bò đi.Hoàng Phượng Anh nói xong, lại chọn một người trung niên trong đám người, để ông ấy đuổi xe bò đưa Cố Tiểu Tây đi.Chuyện này nếu là ở trước kia, bảo đảm không ai muốn bỏ làm đi đưa Cố Tiểu Tây đến trạm y tế, nhưng hôm nay không biết sao, bị lời Cố Tiểu Tây nói, nhiệt huyết sôi trào, người bị điểm tên hứng thú bừng bừng đồng ý ngay.Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, nói tiếng cám ơn, thương thế của cô đúng là không thể trì hoãn được nữa.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Trần Nhân bị dọa đến khóc ra tiếng, cô ta thật sự sợ đại đội coi cô ta là giai cấp địch nhân, kéo cô ta ra công khai xử tội, cho ở chuồng bò.Lúc này, Cố Tiểu Tây đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút!"Con mắt Trần Nhân hơi sáng lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô ta biết ngay Cố Tiểu Tây không có khả năng thật sự đối nghịch với cô ta mà. Cô luôn muốn gả cho anh trai của cô ta, làm sao có thể nhẫn tâm với “cô em chồng tương lai" này như vậy được chứ?Hoàng Phượng Anh nhìn về phía Cố Tiểu Tây, cũng cho rằng cô đã suy nghĩ lại, muốn nói tốt cho Trần Nhân, dù sao hiện tại chỗ bột mì kia là của cô, nếu cô không muốn truy cứu nữa, vậy bọn họ cũng không thể nói cái gì."Chủ nhiệm Hoàng, làm một "Phần tử trí thức" đã được học tập mấy ngày, Trần Nhân biết sai mà vẫn mắc, theo lẽ nên phạt nặng, hi vọng chủ nhiệm cùng bí thư chi bộ có thể xử lý công bằng công chính, đừng khiến quần chúng nhân dân thất vọng đau khổ.""Lương thực đều là quần chúng khổ cực trồng ra được, mọi người đều là người đã trải qua "thời kì ba năm khó khăn", hẳn phải biết, chỗ bột mì mà Trần Nhân vẩy ra đất này đủ cho năm người sắp chết đói cầm cự một hơi rồi!""Bởi vì cái gọi là "lúc no bụng không quên lúc đói", "Cần cần kiệm lương thực đầy kho, vung tay quá trán trong kho cạn sạch", Trần Nhân đã quên gốc!"Cố Tiểu Tây nói năng đạo lý rõ ràng, nói đến chỗ xúc động phẫn nộ, còn giơ cánh tay lên, giơ quả đấm lên.Những lời này của cô lại khuấy động cỗ nhiệt hỏa trong lòng một đám hương thân, lần này, lúc bọn họ nhìn Trần Nhân đã không khác gì nhìn giai cấp địch nhân, người lãng phí lương thực dựa vào đâu kiếm công điểm? Dựa vào đâu sống tốt hơn họ?Đại lãnh đạo không sai, sai là Trần Nhân.Trần Nhân ba hồn bảy phách đều xuất khiếu, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Tiểu Tây.Đây thật sự là đồ con lợn trước kia hận không thể li3m ngón chân cô ta sao?Hoàng Phượng Anh nghe Cố Tiểu Tây nói, thần sắc không khỏi nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đồng chí Cố xin hãy yên tâm, cán bộ chúng ta chính là vì nhân dân phục vụ, khẳng định không thể dung túng hành động lệch lạc này của Trần Nhân!"Trong lòng bà ấy, Cố Tiểu Tây thanh danh xấu đã biến thành Đồng chí Cố giai cấp đồng chí rồi.Cố Tiểu Tây nở nụ cười, cho Hoàng Phượng Anh một ánh mắt tín nhiệm.Bỗng nhiên, cô chỉ vào tiền và lương thực rơi trên mặt đất nói ra: "Trước khi giải Trần Nhân đi, tôi hi vọng cô ta có thể bù đắp sai lầm của mình, nhặt tiền và lương thực lên, thái độ đoan chính, sửa lại sai lầm."Trong đám người, không biết là ai thét to một tiếng: "Đúng! Không sai! Làm sai thì phải sửa lại!"Hoàng Phượng Anh quay đầu nhìn về phía Trần Nhân, trầm mặt nói: "Trần Nhân! Đồng chí Cố nói không sai, cháu đi nhặt đi!"Gặp biến cố liên tiếp đã khiến Trần Nhân bị dọa đến hai chân run lên, trong lòng mờ mịt từ lâu rồi. Cô ta căn bản không dám nghĩ đến số phận sau này của mình, nghe Hoàng Phượng Anh nói nào còn dám phản bác? Xám xịt ngồi xổm người xuống nhặt lên.Tiền thì còn đỡ, chỉ là bột mì bị vung hơn phân nửa, chỉ có thể hốt cho có chứng.Trần Nhân nhặt xong, run rẩy đưa đồ vật cho Cố Tiểu Tây.Cố Tiểu Tây nhìn xem Trần Nhân ánh mắt né tránh không dám đối mặt với cô, cười một tiếng, trong mắt thì lại không có ý cười. Cô thản nhiên tiếp nhận tiền và túi lương thực, giọng điệu chân thành nói: "Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn."Trần Nhân nghe lời nói "ôn hoà" này, lưng lại phát lạnh.Cố Tiểu Tây thu hồi ánh mắt, nói với Hoàng Phượng Anh: "Chủ nhiệm Hoàng, thím nhìn đầu cháu này, cũng không chậm trễ được, phải lập tức đi trạm y tế băng bó một chút. Cháu không đi với mọi người được, cháu vô cùng tín nhiệm với tổ chức của mình."Hoàng Phượng Anh liên tục gật đầu: "Được, cháu mau đi đi, ngồi xe bò của đại đội đó."Đại đội sản xuất Đại Lao Tử cách trạm y tế của công xã một đoạn đường, đầu Cố Tiểu Tây bị thương không nhẹ, thân thể của cô lại nặng nề, nếu trên đường đến trạm y tế xảy ra chuyện gì lại phiền phức, dứt khoát ngồi xe bò đi.Hoàng Phượng Anh nói xong, lại chọn một người trung niên trong đám người, để ông ấy đuổi xe bò đưa Cố Tiểu Tây đi.Chuyện này nếu là ở trước kia, bảo đảm không ai muốn bỏ làm đi đưa Cố Tiểu Tây đến trạm y tế, nhưng hôm nay không biết sao, bị lời Cố Tiểu Tây nói, nhiệt huyết sôi trào, người bị điểm tên hứng thú bừng bừng đồng ý ngay.Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, nói tiếng cám ơn, thương thế của cô đúng là không thể trì hoãn được nữa.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Trần Nhân bị dọa đến khóc ra tiếng, cô ta thật sự sợ đại đội coi cô ta là giai cấp địch nhân, kéo cô ta ra công khai xử tội, cho ở chuồng bò.Lúc này, Cố Tiểu Tây đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút!"Con mắt Trần Nhân hơi sáng lên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô ta biết ngay Cố Tiểu Tây không có khả năng thật sự đối nghịch với cô ta mà. Cô luôn muốn gả cho anh trai của cô ta, làm sao có thể nhẫn tâm với “cô em chồng tương lai" này như vậy được chứ?Hoàng Phượng Anh nhìn về phía Cố Tiểu Tây, cũng cho rằng cô đã suy nghĩ lại, muốn nói tốt cho Trần Nhân, dù sao hiện tại chỗ bột mì kia là của cô, nếu cô không muốn truy cứu nữa, vậy bọn họ cũng không thể nói cái gì."Chủ nhiệm Hoàng, làm một "Phần tử trí thức" đã được học tập mấy ngày, Trần Nhân biết sai mà vẫn mắc, theo lẽ nên phạt nặng, hi vọng chủ nhiệm cùng bí thư chi bộ có thể xử lý công bằng công chính, đừng khiến quần chúng nhân dân thất vọng đau khổ.""Lương thực đều là quần chúng khổ cực trồng ra được, mọi người đều là người đã trải qua "thời kì ba năm khó khăn", hẳn phải biết, chỗ bột mì mà Trần Nhân vẩy ra đất này đủ cho năm người sắp chết đói cầm cự một hơi rồi!""Bởi vì cái gọi là "lúc no bụng không quên lúc đói", "Cần cần kiệm lương thực đầy kho, vung tay quá trán trong kho cạn sạch", Trần Nhân đã quên gốc!"Cố Tiểu Tây nói năng đạo lý rõ ràng, nói đến chỗ xúc động phẫn nộ, còn giơ cánh tay lên, giơ quả đấm lên.Những lời này của cô lại khuấy động cỗ nhiệt hỏa trong lòng một đám hương thân, lần này, lúc bọn họ nhìn Trần Nhân đã không khác gì nhìn giai cấp địch nhân, người lãng phí lương thực dựa vào đâu kiếm công điểm? Dựa vào đâu sống tốt hơn họ?Đại lãnh đạo không sai, sai là Trần Nhân.Trần Nhân ba hồn bảy phách đều xuất khiếu, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Tiểu Tây.Đây thật sự là đồ con lợn trước kia hận không thể li3m ngón chân cô ta sao?Hoàng Phượng Anh nghe Cố Tiểu Tây nói, thần sắc không khỏi nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đồng chí Cố xin hãy yên tâm, cán bộ chúng ta chính là vì nhân dân phục vụ, khẳng định không thể dung túng hành động lệch lạc này của Trần Nhân!"Trong lòng bà ấy, Cố Tiểu Tây thanh danh xấu đã biến thành Đồng chí Cố giai cấp đồng chí rồi.Cố Tiểu Tây nở nụ cười, cho Hoàng Phượng Anh một ánh mắt tín nhiệm.Bỗng nhiên, cô chỉ vào tiền và lương thực rơi trên mặt đất nói ra: "Trước khi giải Trần Nhân đi, tôi hi vọng cô ta có thể bù đắp sai lầm của mình, nhặt tiền và lương thực lên, thái độ đoan chính, sửa lại sai lầm."Trong đám người, không biết là ai thét to một tiếng: "Đúng! Không sai! Làm sai thì phải sửa lại!"Hoàng Phượng Anh quay đầu nhìn về phía Trần Nhân, trầm mặt nói: "Trần Nhân! Đồng chí Cố nói không sai, cháu đi nhặt đi!"Gặp biến cố liên tiếp đã khiến Trần Nhân bị dọa đến hai chân run lên, trong lòng mờ mịt từ lâu rồi. Cô ta căn bản không dám nghĩ đến số phận sau này của mình, nghe Hoàng Phượng Anh nói nào còn dám phản bác? Xám xịt ngồi xổm người xuống nhặt lên.Tiền thì còn đỡ, chỉ là bột mì bị vung hơn phân nửa, chỉ có thể hốt cho có chứng.Trần Nhân nhặt xong, run rẩy đưa đồ vật cho Cố Tiểu Tây.Cố Tiểu Tây nhìn xem Trần Nhân ánh mắt né tránh không dám đối mặt với cô, cười một tiếng, trong mắt thì lại không có ý cười. Cô thản nhiên tiếp nhận tiền và túi lương thực, giọng điệu chân thành nói: "Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn."Trần Nhân nghe lời nói "ôn hoà" này, lưng lại phát lạnh.Cố Tiểu Tây thu hồi ánh mắt, nói với Hoàng Phượng Anh: "Chủ nhiệm Hoàng, thím nhìn đầu cháu này, cũng không chậm trễ được, phải lập tức đi trạm y tế băng bó một chút. Cháu không đi với mọi người được, cháu vô cùng tín nhiệm với tổ chức của mình."Hoàng Phượng Anh liên tục gật đầu: "Được, cháu mau đi đi, ngồi xe bò của đại đội đó."Đại đội sản xuất Đại Lao Tử cách trạm y tế của công xã một đoạn đường, đầu Cố Tiểu Tây bị thương không nhẹ, thân thể của cô lại nặng nề, nếu trên đường đến trạm y tế xảy ra chuyện gì lại phiền phức, dứt khoát ngồi xe bò đi.Hoàng Phượng Anh nói xong, lại chọn một người trung niên trong đám người, để ông ấy đuổi xe bò đưa Cố Tiểu Tây đi.Chuyện này nếu là ở trước kia, bảo đảm không ai muốn bỏ làm đi đưa Cố Tiểu Tây đến trạm y tế, nhưng hôm nay không biết sao, bị lời Cố Tiểu Tây nói, nhiệt huyết sôi trào, người bị điểm tên hứng thú bừng bừng đồng ý ngay.Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, nói tiếng cám ơn, thương thế của cô đúng là không thể trì hoãn được nữa.