"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 110
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Việc anh ta ghét Cố Tiểu Tây không phải là chuyện một sớm một chiều.Từ nhỏ, lúc người phụ nữ kia còn đi, đã tin tưởng vào anh cả nhất, cũng thích thằng ba nhất, anh ta là con giữa cũng không phải người, cả nhà cũng chỉ có một mình bà nội dịu dàng ấm áp xoa đầu anh ta rồi kể chuyện cho anh ta nghe.Đáng tiếc, bà nội cũng không thể sống được bao lâu.Sau khi người phụ nữ đi, vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn, trong nhà sẽ có người chú ý đến anh ta.Thế nhưng Cố Tiểu Tây lại trở thành báu vật trong tay cả nhà, anh ta vẫn là người bị ngó lơ, hơn nữa cha và anh cả cũng vô cùng thiên vị con bé đó, Cố Tiểu Tây muốn sao không muốn trăng, sống lâu như thế, sự ghen tỵ và chán ghét vẫn luôn chôn sâu trong lòng anh ta.Khi còn bé, dáng vẻ của Cố Tiểu Tây đáng yêu như ngọc tuyết, tựa như bánh bao nhỏ, những người xung quanh đều rất thích cô.Anh ta cũng từng nghĩ đợi tới khi cô tốt hơn một chút, thế nhưng mỗi lần như thế, anh ta luôn có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa mình và cô, cô có cần thêm sự quan tâm từ người anh dư thừa này không? Không cần.Cuộc sống dần dần trôi qua, Cố Tiểu Tây được cưng chiều tới mức ích kỷ, làm việc hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của người khác.Cả nhà bọn họ chịu đủ mọi loại xem thường và hành hạ của những người khác trong đại đội, trở thành cả gia đình “đầu đường xó chợ”, chẳng phải hoàn toàn vì để thỏa mãn “cuộc sống tốt đẹp” của cô sao? Thế nhưng dựa vào cái gì chứ? Đều là con cái nhà họ Cố, dựa vào cái gì phải đối xử tốt với cô chứ?Cố Duệ Hoài nghĩ tới những chuyện trước kia, trong lòng ẩn giấu một cảm xúc mãnh liệt.Anh ta ghét Cố Tiểu Tây!“Ôi.” Cố Đình Hoài nhìn Cố Duệ Hoài một cái, đối diện với ánh mắt cố chấp của anh ta, thở dài một cái.Anh ấy dứa nhìn bánh hoa cuốn một chút, cầm lấy đưa cho Cố Duệ Hoài: “Em ăn đi.”Giọng nói của Cố Duệ Hoài như đang nhét bông gòn, vừa nghẹn vừa chát.Anh ta hung hăng cắn một miếng bánh ngô, nhét đầy vào miệng mình, sau đó trả lại bánh hoa cuốn cho Cố Đình Hoài: “Em phải trả tiền cho Cố Tiểu Tây, ăn bánh ngô này có thể giúp em bớt được mấy đồng.”Nói xong, anh ta xoay đầu sang một bên, dáng vẻ sẽ không bị bánh hoa cuốn khuất phục.Cố Đình Hoài cười khanh khách một tiếng, lắc đầu một cái.*Bên kia, Cố Tiểu Tây rời khỏi trung tâm y tế, ngồi bên bệ đá, hít một hơi thật sâu.Cô sợ nếu cô còn không đi, Cố Duệ Hoài sẽ giận tới mức một phật thăng thiên, hai phật xuất thế.Mặc dù đã biết Cố Duệ Hoài không thích cô, thế nhưng kiếp trước cô không quan tâm, kiếp này quan tâm mới khiến cô nhận ra sự không thích này sâu sắc tới mức nào, là một sự chán ghét khắc sâu trong xương tủy.Thế nhưng, kiếp trước anh ta vẫn có thể nhẫn nhịn sự chán ghét, vì để chăm sóc cô em gái này mà ầm ĩ tới mức vợ con ly tán.Cố Tiểu Tây cười tự giễu một tiếng, kéo kéo vạt áo.Nếu bây giờ cô đi so đo với Cố Duệ Hoài hiển nhiên đã muộn rồi, dù sao người chịu ơn cũng không phải anh ta, mà là cô ở kiếp trước, kiếp này cô tới để trả nợ.Cố Tiểu Tây chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chuẩn bị ngày mai sẽ trở về đại đội tìm chủ nhiệm Vương nhờ viết thư giới thiệu, mượn thêm phiếu lương thực. Đầu năm nay muốn đi xa, nếu không có thư giới thiệu, thế thì hoàn toàn không được.Lúc này, người dân vẫn còn chưa biết cái gọi là thẻ căn cước, trước khi ra ngoài, nhất định phải đến tìm bản gốc từ “phía chính phủ” chứng minh thân phận của bản thân, còn được gọi là thư giới thiệu, đây là giấy tờ hợp pháp duy nhất dành cho những chuyến công tác cá nhân và các chuyến công tác ra bên ngoài đơn vị.Thậm chí những cặp vợ chồng đã nhận giấy hôn thú, nếu muốn ở lại nhà khách, cũng cần phải có giấy đăng ký kết hôn và giấy giới thiệu!Cố Tiểu Tây ngồi ở cửa suy tính chuyện ngày mai, cho đến khi nghe thấy tiếng của Cố Đình Hoài: “Hoài Hoài, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi!”
Việc anh ta ghét Cố Tiểu Tây không phải là chuyện một sớm một chiều.
Từ nhỏ, lúc người phụ nữ kia còn đi, đã tin tưởng vào anh cả nhất, cũng thích thằng ba nhất, anh ta là con giữa cũng không phải người, cả nhà cũng chỉ có một mình bà nội dịu dàng ấm áp xoa đầu anh ta rồi kể chuyện cho anh ta nghe.
Đáng tiếc, bà nội cũng không thể sống được bao lâu.
Sau khi người phụ nữ đi, vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn, trong nhà sẽ có người chú ý đến anh ta.
Thế nhưng Cố Tiểu Tây lại trở thành báu vật trong tay cả nhà, anh ta vẫn là người bị ngó lơ, hơn nữa cha và anh cả cũng vô cùng thiên vị con bé đó, Cố Tiểu Tây muốn sao không muốn trăng, sống lâu như thế, sự ghen tỵ và chán ghét vẫn luôn chôn sâu trong lòng anh ta.
Khi còn bé, dáng vẻ của Cố Tiểu Tây đáng yêu như ngọc tuyết, tựa như bánh bao nhỏ, những người xung quanh đều rất thích cô.
Anh ta cũng từng nghĩ đợi tới khi cô tốt hơn một chút, thế nhưng mỗi lần như thế, anh ta luôn có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa mình và cô, cô có cần thêm sự quan tâm từ người anh dư thừa này không? Không cần.
Cuộc sống dần dần trôi qua, Cố Tiểu Tây được cưng chiều tới mức ích kỷ, làm việc hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Cả nhà bọn họ chịu đủ mọi loại xem thường và hành hạ của những người khác trong đại đội, trở thành cả gia đình “đầu đường xó chợ”, chẳng phải hoàn toàn vì để thỏa mãn “cuộc sống tốt đẹp” của cô sao? Thế nhưng dựa vào cái gì chứ? Đều là con cái nhà họ Cố, dựa vào cái gì phải đối xử tốt với cô chứ?
Cố Duệ Hoài nghĩ tới những chuyện trước kia, trong lòng ẩn giấu một cảm xúc mãnh liệt.
Anh ta ghét Cố Tiểu Tây!
“Ôi.” Cố Đình Hoài nhìn Cố Duệ Hoài một cái, đối diện với ánh mắt cố chấp của anh ta, thở dài một cái.
Anh ấy dứa nhìn bánh hoa cuốn một chút, cầm lấy đưa cho Cố Duệ Hoài: “Em ăn đi.”
Giọng nói của Cố Duệ Hoài như đang nhét bông gòn, vừa nghẹn vừa chát.
Anh ta hung hăng cắn một miếng bánh ngô, nhét đầy vào miệng mình, sau đó trả lại bánh hoa cuốn cho Cố Đình Hoài: “Em phải trả tiền cho Cố Tiểu Tây, ăn bánh ngô này có thể giúp em bớt được mấy đồng.”
Nói xong, anh ta xoay đầu sang một bên, dáng vẻ sẽ không bị bánh hoa cuốn khuất phục.
Cố Đình Hoài cười khanh khách một tiếng, lắc đầu một cái.
*
Bên kia, Cố Tiểu Tây rời khỏi trung tâm y tế, ngồi bên bệ đá, hít một hơi thật sâu.
Cô sợ nếu cô còn không đi, Cố Duệ Hoài sẽ giận tới mức một phật thăng thiên, hai phật xuất thế.
Mặc dù đã biết Cố Duệ Hoài không thích cô, thế nhưng kiếp trước cô không quan tâm, kiếp này quan tâm mới khiến cô nhận ra sự không thích này sâu sắc tới mức nào, là một sự chán ghét khắc sâu trong xương tủy.
Thế nhưng, kiếp trước anh ta vẫn có thể nhẫn nhịn sự chán ghét, vì để chăm sóc cô em gái này mà ầm ĩ tới mức vợ con ly tán.
Cố Tiểu Tây cười tự giễu một tiếng, kéo kéo vạt áo.
Nếu bây giờ cô đi so đo với Cố Duệ Hoài hiển nhiên đã muộn rồi, dù sao người chịu ơn cũng không phải anh ta, mà là cô ở kiếp trước, kiếp này cô tới để trả nợ.
Cố Tiểu Tây chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chuẩn bị ngày mai sẽ trở về đại đội tìm chủ nhiệm Vương nhờ viết thư giới thiệu, mượn thêm phiếu lương thực. Đầu năm nay muốn đi xa, nếu không có thư giới thiệu, thế thì hoàn toàn không được.
Lúc này, người dân vẫn còn chưa biết cái gọi là thẻ căn cước, trước khi ra ngoài, nhất định phải đến tìm bản gốc từ “phía chính phủ” chứng minh thân phận của bản thân, còn được gọi là thư giới thiệu, đây là giấy tờ hợp pháp duy nhất dành cho những chuyến công tác cá nhân và các chuyến công tác ra bên ngoài đơn vị.
Thậm chí những cặp vợ chồng đã nhận giấy hôn thú, nếu muốn ở lại nhà khách, cũng cần phải có giấy đăng ký kết hôn và giấy giới thiệu!
Cố Tiểu Tây ngồi ở cửa suy tính chuyện ngày mai, cho đến khi nghe thấy tiếng của Cố Đình Hoài: “Hoài Hoài, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi!”
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Việc anh ta ghét Cố Tiểu Tây không phải là chuyện một sớm một chiều.Từ nhỏ, lúc người phụ nữ kia còn đi, đã tin tưởng vào anh cả nhất, cũng thích thằng ba nhất, anh ta là con giữa cũng không phải người, cả nhà cũng chỉ có một mình bà nội dịu dàng ấm áp xoa đầu anh ta rồi kể chuyện cho anh ta nghe.Đáng tiếc, bà nội cũng không thể sống được bao lâu.Sau khi người phụ nữ đi, vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn, trong nhà sẽ có người chú ý đến anh ta.Thế nhưng Cố Tiểu Tây lại trở thành báu vật trong tay cả nhà, anh ta vẫn là người bị ngó lơ, hơn nữa cha và anh cả cũng vô cùng thiên vị con bé đó, Cố Tiểu Tây muốn sao không muốn trăng, sống lâu như thế, sự ghen tỵ và chán ghét vẫn luôn chôn sâu trong lòng anh ta.Khi còn bé, dáng vẻ của Cố Tiểu Tây đáng yêu như ngọc tuyết, tựa như bánh bao nhỏ, những người xung quanh đều rất thích cô.Anh ta cũng từng nghĩ đợi tới khi cô tốt hơn một chút, thế nhưng mỗi lần như thế, anh ta luôn có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa mình và cô, cô có cần thêm sự quan tâm từ người anh dư thừa này không? Không cần.Cuộc sống dần dần trôi qua, Cố Tiểu Tây được cưng chiều tới mức ích kỷ, làm việc hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của người khác.Cả nhà bọn họ chịu đủ mọi loại xem thường và hành hạ của những người khác trong đại đội, trở thành cả gia đình “đầu đường xó chợ”, chẳng phải hoàn toàn vì để thỏa mãn “cuộc sống tốt đẹp” của cô sao? Thế nhưng dựa vào cái gì chứ? Đều là con cái nhà họ Cố, dựa vào cái gì phải đối xử tốt với cô chứ?Cố Duệ Hoài nghĩ tới những chuyện trước kia, trong lòng ẩn giấu một cảm xúc mãnh liệt.Anh ta ghét Cố Tiểu Tây!“Ôi.” Cố Đình Hoài nhìn Cố Duệ Hoài một cái, đối diện với ánh mắt cố chấp của anh ta, thở dài một cái.Anh ấy dứa nhìn bánh hoa cuốn một chút, cầm lấy đưa cho Cố Duệ Hoài: “Em ăn đi.”Giọng nói của Cố Duệ Hoài như đang nhét bông gòn, vừa nghẹn vừa chát.Anh ta hung hăng cắn một miếng bánh ngô, nhét đầy vào miệng mình, sau đó trả lại bánh hoa cuốn cho Cố Đình Hoài: “Em phải trả tiền cho Cố Tiểu Tây, ăn bánh ngô này có thể giúp em bớt được mấy đồng.”Nói xong, anh ta xoay đầu sang một bên, dáng vẻ sẽ không bị bánh hoa cuốn khuất phục.Cố Đình Hoài cười khanh khách một tiếng, lắc đầu một cái.*Bên kia, Cố Tiểu Tây rời khỏi trung tâm y tế, ngồi bên bệ đá, hít một hơi thật sâu.Cô sợ nếu cô còn không đi, Cố Duệ Hoài sẽ giận tới mức một phật thăng thiên, hai phật xuất thế.Mặc dù đã biết Cố Duệ Hoài không thích cô, thế nhưng kiếp trước cô không quan tâm, kiếp này quan tâm mới khiến cô nhận ra sự không thích này sâu sắc tới mức nào, là một sự chán ghét khắc sâu trong xương tủy.Thế nhưng, kiếp trước anh ta vẫn có thể nhẫn nhịn sự chán ghét, vì để chăm sóc cô em gái này mà ầm ĩ tới mức vợ con ly tán.Cố Tiểu Tây cười tự giễu một tiếng, kéo kéo vạt áo.Nếu bây giờ cô đi so đo với Cố Duệ Hoài hiển nhiên đã muộn rồi, dù sao người chịu ơn cũng không phải anh ta, mà là cô ở kiếp trước, kiếp này cô tới để trả nợ.Cố Tiểu Tây chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chuẩn bị ngày mai sẽ trở về đại đội tìm chủ nhiệm Vương nhờ viết thư giới thiệu, mượn thêm phiếu lương thực. Đầu năm nay muốn đi xa, nếu không có thư giới thiệu, thế thì hoàn toàn không được.Lúc này, người dân vẫn còn chưa biết cái gọi là thẻ căn cước, trước khi ra ngoài, nhất định phải đến tìm bản gốc từ “phía chính phủ” chứng minh thân phận của bản thân, còn được gọi là thư giới thiệu, đây là giấy tờ hợp pháp duy nhất dành cho những chuyến công tác cá nhân và các chuyến công tác ra bên ngoài đơn vị.Thậm chí những cặp vợ chồng đã nhận giấy hôn thú, nếu muốn ở lại nhà khách, cũng cần phải có giấy đăng ký kết hôn và giấy giới thiệu!Cố Tiểu Tây ngồi ở cửa suy tính chuyện ngày mai, cho đến khi nghe thấy tiếng của Cố Đình Hoài: “Hoài Hoài, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi!”