"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 223
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề có trật tự.Hai thanh niên thò đầu vào, bọn họ rõ ràng là hai người nhưng lại bước đi giống như dáng vẻ của thiên quân vạn mã, đến khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu ngồi trên sô pha, ánh mắt sáng lên: “Anh ba, anh đã về rồi?”Yến Thiếu Ngu cụp mắt, mái tóc đen trên trán che khuất mí mắt, hiện ra vài phần lạnh lùng khó chọc.“Anh ba?” Thanh niên hô một tiếng.Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn cậu ấy một cái, lập tức ngậm miệng không nói.Anh từ trên sô pha đứng dậy, đi ra bên ngoài, hai thanh niên theo sát phía sau, ba người đến sân sau, Yến Thiếu Ngu nhìn hoa cỏ cây cối đầy sân mà tinh thần sa sút, môi mím lại giống như lưỡi đao.Sân sau có một gốc cây hợp hoan rất lớn, dưới tàng cây có đá xây vây quanh.Trước kia, Yến Thiếu Đường thích ngẩn người dưới gốc cây này nhất.“Anh ba.” Một thanh niên móc điếu thuốc từ trong túi ra, đưa cho Yến Thiếu Ngu.Anh nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm, chỉ vuốt ve đầu ngón tay: “Tìm người thế nào rồi?”Hai thanh niên nhìn nhau, đều có chút uể oải lắc đầu: “Các anh em đã tìm khắp các đường phố ngõ hẻm của thủ đô, có thể hỏi đều đã hỏi, nhưng không có manh mối gì.”Yến Thiếu Ngu nhíu mày, trong con ngươi màu đen hiện lên vẻ dữ dội.Nhận thấy được tâm trạng của anh, một thanh niên nói: “Anh ba, hay là lại ra bên ngoài tìm thử?”Một thanh niên khác cũng phụ họa nói: “Đúng vậy đấy anh ba, Thiếu Đường vừa mới bốn tuổi, bị bắt cóc cũng không biết phải chịu bao nhiêu là vất vả, em cũng không thể từ bỏ được!”Yến Thiếu Ngu không nói gì, đi tới bên cây Hợp Hoan, ngẩng đầu nhìn cành cây phủ đầy lá khô.Đôi mắt dài của anh hơi khép lại, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng. Anh cũng biết việc này không liên quan đến người bên ngoài, lúc ấy do trong nhà xảy ra chuyện, một mảnh hỗn loạn, Thiếu Đường theo dòng người mà rời khỏi đại viện. Con bé có miệng mà khó nói, bị bắt cóc cũng không thể tự cứu mình.Rời khỏi thủ đô, muốn tìm Thiếu Đường thì khó như lên trời.Trong lòng anh hiểu rõ, có lẽ không thể tìm lại được Thiếu Đường nữa.Có lẽ là nhìn thấy tâm trạng anh không tốt, hai thanh niên thở dài, nói: “Anh ba, chúng em tiếp tục đi tìm!”Trong mắt Yến Thiếu Ngu tràn đầy mệt mỏi, anh giơ tay dùng đầu ngón tay đẩy tóc trên trán ra sau đầu, lộ ra đường chân tóc trên trán, mở miệng nói: “Không cần, bảo bọn họ trở về hết đi, không tìm nữa.”“Anh ba!”“Thiếu Đường con bé...”Yến Thiếu Ngu đột nhiên cười một tiếng, giọng nói thê lương: “Tôi nói, không cần tìm nữa, rút người về hết.”Mắt của hai thanh niên có hơi đỏ, muốn nói thêm điều gì, nhưng cũng biết tính cách của anh, từ trước đến nay nói một không có hai.Bầu không khí yên lặng mà nghiêm túc.Tất cả mọi người biết, một cô bé vỏn vẹn bốn tuổi, sau khi bị bọn buôn người bắt cóc thì sẽ gặp phải kết cục gì.Yến Thiếu Ngu lắc đầu, lúc này giọng nói thê lương đã hóa thành cảm xúc bình tĩnh: “Thuận theo ý trời đi.”Hiện giờ nhà họ Yến đã tự lo không xong, phải thừa dịp thanh niên trí thức xuống nông thôn rời khỏi thủ đô, nếu không đừng nói không tìm được Yến Thiếu Đường trở về, ngay cả Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Ương cũng có thể xảy ra chuyện, anh không bảo vệ được nhiều người như vậy.Năm xưa nhà họ Yến vô cùng rạng rỡ, ông cụ lại cương trực công chính, ở trong quân đội đắc tội không ít người. Hiện giờ một khi trở nên sa sút, đối với một số người mà nói, không khác gì cái đinh trong mắt đâm trúng thịt.Nói cách khác, nếu như ngày nào ông cụ còn chưa được sửa lại án sai, vậy nhà họ Yến sẽ vẫn bị vây trong cảnh nước sôi lửa bỏng.Ngược lại anh muốn bỏ lại tất cả, nhập quân bắt đầu lại từ đầu, rồi chém hết tất cả những kẻ đầu trâu mặt ngựa! Nhưng giờ đây đã mất đi một Yến Thiếu Đường, nếu anh còn rời đi, em trai em gái còn sót lại trong nhà chính là cá trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.Kế hoạch giờ đây là phải rời khỏi thủ đô, tạm thời tránh khỏi tầm mắt của người ác ý.Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, anh khác với ông cụ, cũng không phải là người ngay thẳng ngu muội.Chỉ khi nắm bắt cơ hội, mới có thể làm nên mưu đồ khác!Thiếu Đường, thật xin lỗi.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề có trật tự.
Hai thanh niên thò đầu vào, bọn họ rõ ràng là hai người nhưng lại bước đi giống như dáng vẻ của thiên quân vạn mã, đến khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu ngồi trên sô pha, ánh mắt sáng lên: “Anh ba, anh đã về rồi?”
Yến Thiếu Ngu cụp mắt, mái tóc đen trên trán che khuất mí mắt, hiện ra vài phần lạnh lùng khó chọc.
“Anh ba?” Thanh niên hô một tiếng.
Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn cậu ấy một cái, lập tức ngậm miệng không nói.
Anh từ trên sô pha đứng dậy, đi ra bên ngoài, hai thanh niên theo sát phía sau, ba người đến sân sau, Yến Thiếu Ngu nhìn hoa cỏ cây cối đầy sân mà tinh thần sa sút, môi mím lại giống như lưỡi đao.
Sân sau có một gốc cây hợp hoan rất lớn, dưới tàng cây có đá xây vây quanh.
Trước kia, Yến Thiếu Đường thích ngẩn người dưới gốc cây này nhất.
“Anh ba.” Một thanh niên móc điếu thuốc từ trong túi ra, đưa cho Yến Thiếu Ngu.
Anh nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm, chỉ vuốt ve đầu ngón tay: “Tìm người thế nào rồi?”
Hai thanh niên nhìn nhau, đều có chút uể oải lắc đầu: “Các anh em đã tìm khắp các đường phố ngõ hẻm của thủ đô, có thể hỏi đều đã hỏi, nhưng không có manh mối gì.”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, trong con ngươi màu đen hiện lên vẻ dữ dội.
Nhận thấy được tâm trạng của anh, một thanh niên nói: “Anh ba, hay là lại ra bên ngoài tìm thử?”
Một thanh niên khác cũng phụ họa nói: “Đúng vậy đấy anh ba, Thiếu Đường vừa mới bốn tuổi, bị bắt cóc cũng không biết phải chịu bao nhiêu là vất vả, em cũng không thể từ bỏ được!”
Yến Thiếu Ngu không nói gì, đi tới bên cây Hợp Hoan, ngẩng đầu nhìn cành cây phủ đầy lá khô.
Đôi mắt dài của anh hơi khép lại, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng. Anh cũng biết việc này không liên quan đến người bên ngoài, lúc ấy do trong nhà xảy ra chuyện, một mảnh hỗn loạn, Thiếu Đường theo dòng người mà rời khỏi đại viện. Con bé có miệng mà khó nói, bị bắt cóc cũng không thể tự cứu mình.
Rời khỏi thủ đô, muốn tìm Thiếu Đường thì khó như lên trời.
Trong lòng anh hiểu rõ, có lẽ không thể tìm lại được Thiếu Đường nữa.
Có lẽ là nhìn thấy tâm trạng anh không tốt, hai thanh niên thở dài, nói: “Anh ba, chúng em tiếp tục đi tìm!”
Trong mắt Yến Thiếu Ngu tràn đầy mệt mỏi, anh giơ tay dùng đầu ngón tay đẩy tóc trên trán ra sau đầu, lộ ra đường chân tóc trên trán, mở miệng nói: “Không cần, bảo bọn họ trở về hết đi, không tìm nữa.”
“Anh ba!”
“Thiếu Đường con bé...”
Yến Thiếu Ngu đột nhiên cười một tiếng, giọng nói thê lương: “Tôi nói, không cần tìm nữa, rút người về hết.”
Mắt của hai thanh niên có hơi đỏ, muốn nói thêm điều gì, nhưng cũng biết tính cách của anh, từ trước đến nay nói một không có hai.
Bầu không khí yên lặng mà nghiêm túc.
Tất cả mọi người biết, một cô bé vỏn vẹn bốn tuổi, sau khi bị bọn buôn người bắt cóc thì sẽ gặp phải kết cục gì.
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, lúc này giọng nói thê lương đã hóa thành cảm xúc bình tĩnh: “Thuận theo ý trời đi.”
Hiện giờ nhà họ Yến đã tự lo không xong, phải thừa dịp thanh niên trí thức xuống nông thôn rời khỏi thủ đô, nếu không đừng nói không tìm được Yến Thiếu Đường trở về, ngay cả Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Ương cũng có thể xảy ra chuyện, anh không bảo vệ được nhiều người như vậy.
Năm xưa nhà họ Yến vô cùng rạng rỡ, ông cụ lại cương trực công chính, ở trong quân đội đắc tội không ít người. Hiện giờ một khi trở nên sa sút, đối với một số người mà nói, không khác gì cái đinh trong mắt đâm trúng thịt.
Nói cách khác, nếu như ngày nào ông cụ còn chưa được sửa lại án sai, vậy nhà họ Yến sẽ vẫn bị vây trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ngược lại anh muốn bỏ lại tất cả, nhập quân bắt đầu lại từ đầu, rồi chém hết tất cả những kẻ đầu trâu mặt ngựa! Nhưng giờ đây đã mất đi một Yến Thiếu Đường, nếu anh còn rời đi, em trai em gái còn sót lại trong nhà chính là cá trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.
Kế hoạch giờ đây là phải rời khỏi thủ đô, tạm thời tránh khỏi tầm mắt của người ác ý.
Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, anh khác với ông cụ, cũng không phải là người ngay thẳng ngu muội.
Chỉ khi nắm bắt cơ hội, mới có thể làm nên mưu đồ khác!
Thiếu Đường, thật xin lỗi.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề có trật tự.Hai thanh niên thò đầu vào, bọn họ rõ ràng là hai người nhưng lại bước đi giống như dáng vẻ của thiên quân vạn mã, đến khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu ngồi trên sô pha, ánh mắt sáng lên: “Anh ba, anh đã về rồi?”Yến Thiếu Ngu cụp mắt, mái tóc đen trên trán che khuất mí mắt, hiện ra vài phần lạnh lùng khó chọc.“Anh ba?” Thanh niên hô một tiếng.Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn cậu ấy một cái, lập tức ngậm miệng không nói.Anh từ trên sô pha đứng dậy, đi ra bên ngoài, hai thanh niên theo sát phía sau, ba người đến sân sau, Yến Thiếu Ngu nhìn hoa cỏ cây cối đầy sân mà tinh thần sa sút, môi mím lại giống như lưỡi đao.Sân sau có một gốc cây hợp hoan rất lớn, dưới tàng cây có đá xây vây quanh.Trước kia, Yến Thiếu Đường thích ngẩn người dưới gốc cây này nhất.“Anh ba.” Một thanh niên móc điếu thuốc từ trong túi ra, đưa cho Yến Thiếu Ngu.Anh nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm, chỉ vuốt ve đầu ngón tay: “Tìm người thế nào rồi?”Hai thanh niên nhìn nhau, đều có chút uể oải lắc đầu: “Các anh em đã tìm khắp các đường phố ngõ hẻm của thủ đô, có thể hỏi đều đã hỏi, nhưng không có manh mối gì.”Yến Thiếu Ngu nhíu mày, trong con ngươi màu đen hiện lên vẻ dữ dội.Nhận thấy được tâm trạng của anh, một thanh niên nói: “Anh ba, hay là lại ra bên ngoài tìm thử?”Một thanh niên khác cũng phụ họa nói: “Đúng vậy đấy anh ba, Thiếu Đường vừa mới bốn tuổi, bị bắt cóc cũng không biết phải chịu bao nhiêu là vất vả, em cũng không thể từ bỏ được!”Yến Thiếu Ngu không nói gì, đi tới bên cây Hợp Hoan, ngẩng đầu nhìn cành cây phủ đầy lá khô.Đôi mắt dài của anh hơi khép lại, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng. Anh cũng biết việc này không liên quan đến người bên ngoài, lúc ấy do trong nhà xảy ra chuyện, một mảnh hỗn loạn, Thiếu Đường theo dòng người mà rời khỏi đại viện. Con bé có miệng mà khó nói, bị bắt cóc cũng không thể tự cứu mình.Rời khỏi thủ đô, muốn tìm Thiếu Đường thì khó như lên trời.Trong lòng anh hiểu rõ, có lẽ không thể tìm lại được Thiếu Đường nữa.Có lẽ là nhìn thấy tâm trạng anh không tốt, hai thanh niên thở dài, nói: “Anh ba, chúng em tiếp tục đi tìm!”Trong mắt Yến Thiếu Ngu tràn đầy mệt mỏi, anh giơ tay dùng đầu ngón tay đẩy tóc trên trán ra sau đầu, lộ ra đường chân tóc trên trán, mở miệng nói: “Không cần, bảo bọn họ trở về hết đi, không tìm nữa.”“Anh ba!”“Thiếu Đường con bé...”Yến Thiếu Ngu đột nhiên cười một tiếng, giọng nói thê lương: “Tôi nói, không cần tìm nữa, rút người về hết.”Mắt của hai thanh niên có hơi đỏ, muốn nói thêm điều gì, nhưng cũng biết tính cách của anh, từ trước đến nay nói một không có hai.Bầu không khí yên lặng mà nghiêm túc.Tất cả mọi người biết, một cô bé vỏn vẹn bốn tuổi, sau khi bị bọn buôn người bắt cóc thì sẽ gặp phải kết cục gì.Yến Thiếu Ngu lắc đầu, lúc này giọng nói thê lương đã hóa thành cảm xúc bình tĩnh: “Thuận theo ý trời đi.”Hiện giờ nhà họ Yến đã tự lo không xong, phải thừa dịp thanh niên trí thức xuống nông thôn rời khỏi thủ đô, nếu không đừng nói không tìm được Yến Thiếu Đường trở về, ngay cả Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Ương cũng có thể xảy ra chuyện, anh không bảo vệ được nhiều người như vậy.Năm xưa nhà họ Yến vô cùng rạng rỡ, ông cụ lại cương trực công chính, ở trong quân đội đắc tội không ít người. Hiện giờ một khi trở nên sa sút, đối với một số người mà nói, không khác gì cái đinh trong mắt đâm trúng thịt.Nói cách khác, nếu như ngày nào ông cụ còn chưa được sửa lại án sai, vậy nhà họ Yến sẽ vẫn bị vây trong cảnh nước sôi lửa bỏng.Ngược lại anh muốn bỏ lại tất cả, nhập quân bắt đầu lại từ đầu, rồi chém hết tất cả những kẻ đầu trâu mặt ngựa! Nhưng giờ đây đã mất đi một Yến Thiếu Đường, nếu anh còn rời đi, em trai em gái còn sót lại trong nhà chính là cá trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.Kế hoạch giờ đây là phải rời khỏi thủ đô, tạm thời tránh khỏi tầm mắt của người ác ý.Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, anh khác với ông cụ, cũng không phải là người ngay thẳng ngu muội.Chỉ khi nắm bắt cơ hội, mới có thể làm nên mưu đồ khác!Thiếu Đường, thật xin lỗi.