Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 7
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh là ai? Nốt chu sa trong lòng, ánh trăng sáng trước giường Đổng Hãn.Từ cấp ba Doãn Thường Lăng đã đi theo Đổng Hãn, tới tận khi chết cũng chưa từng vượt qua được cái hố Bách Vụ Thanh. Cũng vì Bách Vụ Thanh, cậu bị Đổng Hãn đá, bất chấp tình nghĩa hơn mười năm.“Ha, ai bảo người ta là nhân vật chính cơ…” Sau khi Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh đưa người đến phòng y tế của trường, cậu thừa cơ chạy ra ngoài, tán gẫu vài câu với bảo vệ, lủi ra ngoài cổng trường.Tại sao Doãn Thường Lăng lại tin chắc Bách Vụ Thanh là nhân vật chính đến vậy, thứ nhất là người ta nhìn đẹp trai, thành tích học tập tốt, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, hoàn toàn dựa vào thành tích để miễn học phí, lọt vào ngôi trường cấp ba này, không nằm ngoài top 1, thứ hai là người này vào xã hội, thăng tiến vùn vụt, là một kì tài khởi nghiệp, tương lai rộng mở.Còn cậu thì sao, vì Đổng Hãn mà làm ầm ĩ với bố mẹ, khổ sở không chỗ dựa, hết lòng hết dạ giữ lấy Đổng Hãn.Nhưng sau này thì sao? Mình cùng lắm chỉ là một bãi phân chó mà người ta bất cẩn dẫm phải trên con đường thành công mà thôi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh là ai? Nốt chu sa trong lòng, ánh trăng sáng trước giường Đổng Hãn.Từ cấp ba Doãn Thường Lăng đã đi theo Đổng Hãn, tới tận khi chết cũng chưa từng vượt qua được cái hố Bách Vụ Thanh. Cũng vì Bách Vụ Thanh, cậu bị Đổng Hãn đá, bất chấp tình nghĩa hơn mười năm.“Ha, ai bảo người ta là nhân vật chính cơ…” Sau khi Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh đưa người đến phòng y tế của trường, cậu thừa cơ chạy ra ngoài, tán gẫu vài câu với bảo vệ, lủi ra ngoài cổng trường.Tại sao Doãn Thường Lăng lại tin chắc Bách Vụ Thanh là nhân vật chính đến vậy, thứ nhất là người ta nhìn đẹp trai, thành tích học tập tốt, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, hoàn toàn dựa vào thành tích để miễn học phí, lọt vào ngôi trường cấp ba này, không nằm ngoài top 1, thứ hai là người này vào xã hội, thăng tiến vùn vụt, là một kì tài khởi nghiệp, tương lai rộng mở.Còn cậu thì sao, vì Đổng Hãn mà làm ầm ĩ với bố mẹ, khổ sở không chỗ dựa, hết lòng hết dạ giữ lấy Đổng Hãn.Nhưng sau này thì sao? Mình cùng lắm chỉ là một bãi phân chó mà người ta bất cẩn dẫm phải trên con đường thành công mà thôi.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh là ai? Nốt chu sa trong lòng, ánh trăng sáng trước giường Đổng Hãn.Từ cấp ba Doãn Thường Lăng đã đi theo Đổng Hãn, tới tận khi chết cũng chưa từng vượt qua được cái hố Bách Vụ Thanh. Cũng vì Bách Vụ Thanh, cậu bị Đổng Hãn đá, bất chấp tình nghĩa hơn mười năm.“Ha, ai bảo người ta là nhân vật chính cơ…” Sau khi Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh đưa người đến phòng y tế của trường, cậu thừa cơ chạy ra ngoài, tán gẫu vài câu với bảo vệ, lủi ra ngoài cổng trường.Tại sao Doãn Thường Lăng lại tin chắc Bách Vụ Thanh là nhân vật chính đến vậy, thứ nhất là người ta nhìn đẹp trai, thành tích học tập tốt, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, hoàn toàn dựa vào thành tích để miễn học phí, lọt vào ngôi trường cấp ba này, không nằm ngoài top 1, thứ hai là người này vào xã hội, thăng tiến vùn vụt, là một kì tài khởi nghiệp, tương lai rộng mở.Còn cậu thì sao, vì Đổng Hãn mà làm ầm ĩ với bố mẹ, khổ sở không chỗ dựa, hết lòng hết dạ giữ lấy Đổng Hãn.Nhưng sau này thì sao? Mình cùng lắm chỉ là một bãi phân chó mà người ta bất cẩn dẫm phải trên con đường thành công mà thôi.