Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 12

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Làm sao đây? Còn có thể làm gì nữa?Ăn cháo thôi, cùng lắm thì chuyển trường.Doãn Thường Lăng bưng bát cháo mới, vui vẻ húp.…Bố Doãn là giám đốc của một công ty niêm yết, mặc dù không cần phải làm quá nhiều việc, nhưng vì phẩm chất có trách nhiệm với công việc, ông tự làm rất nhiều thứ, vậy nên khi ông về, đã quá chín giờ tối.Ngày thường vào giờ này, người nhà, ít nhất là Doãn Thường Lăng, đều ngủ rồi, ông vô thức rón rén đóng cửa, bật đèn, định chui vào bếp vơ vét cơm tối.Nhưng khi đèn sáng lên, ông nhìn thấy một cảnh tượng mà đã mấy năm liền chưa được nhìn thấy.Hai người mà cuộc đời này ông yêu thương nhất, đang rúc trên sofa, nhập nhèm mắt nhìn về phía ông, “Về rồi à?”“À, về rồi.” Bố Doãn đờ đẫn nhìn Doãn Thường Lăng, trong lòng chua xót, vội vàng ngẩng đầu.Mẹ Doãn bất lực mỉm cười, bước lại ôm ông, ông cũng ôm chặt vợ mình, vùi mặt vào hõm cổ đối phương, “Hu hu hu… vợ ơi, thế mà con trai lại đợi tôi, hạnh phúc quá.”Doãn Thường Lăng: “…”Đây là bố mình ư???

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Làm sao đây? Còn có thể làm gì nữa?Ăn cháo thôi, cùng lắm thì chuyển trường.Doãn Thường Lăng bưng bát cháo mới, vui vẻ húp.…Bố Doãn là giám đốc của một công ty niêm yết, mặc dù không cần phải làm quá nhiều việc, nhưng vì phẩm chất có trách nhiệm với công việc, ông tự làm rất nhiều thứ, vậy nên khi ông về, đã quá chín giờ tối.Ngày thường vào giờ này, người nhà, ít nhất là Doãn Thường Lăng, đều ngủ rồi, ông vô thức rón rén đóng cửa, bật đèn, định chui vào bếp vơ vét cơm tối.Nhưng khi đèn sáng lên, ông nhìn thấy một cảnh tượng mà đã mấy năm liền chưa được nhìn thấy.Hai người mà cuộc đời này ông yêu thương nhất, đang rúc trên sofa, nhập nhèm mắt nhìn về phía ông, “Về rồi à?”“À, về rồi.” Bố Doãn đờ đẫn nhìn Doãn Thường Lăng, trong lòng chua xót, vội vàng ngẩng đầu.Mẹ Doãn bất lực mỉm cười, bước lại ôm ông, ông cũng ôm chặt vợ mình, vùi mặt vào hõm cổ đối phương, “Hu hu hu… vợ ơi, thế mà con trai lại đợi tôi, hạnh phúc quá.”Doãn Thường Lăng: “…”Đây là bố mình ư???

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Làm sao đây? Còn có thể làm gì nữa?Ăn cháo thôi, cùng lắm thì chuyển trường.Doãn Thường Lăng bưng bát cháo mới, vui vẻ húp.…Bố Doãn là giám đốc của một công ty niêm yết, mặc dù không cần phải làm quá nhiều việc, nhưng vì phẩm chất có trách nhiệm với công việc, ông tự làm rất nhiều thứ, vậy nên khi ông về, đã quá chín giờ tối.Ngày thường vào giờ này, người nhà, ít nhất là Doãn Thường Lăng, đều ngủ rồi, ông vô thức rón rén đóng cửa, bật đèn, định chui vào bếp vơ vét cơm tối.Nhưng khi đèn sáng lên, ông nhìn thấy một cảnh tượng mà đã mấy năm liền chưa được nhìn thấy.Hai người mà cuộc đời này ông yêu thương nhất, đang rúc trên sofa, nhập nhèm mắt nhìn về phía ông, “Về rồi à?”“À, về rồi.” Bố Doãn đờ đẫn nhìn Doãn Thường Lăng, trong lòng chua xót, vội vàng ngẩng đầu.Mẹ Doãn bất lực mỉm cười, bước lại ôm ông, ông cũng ôm chặt vợ mình, vùi mặt vào hõm cổ đối phương, “Hu hu hu… vợ ơi, thế mà con trai lại đợi tôi, hạnh phúc quá.”Doãn Thường Lăng: “…”Đây là bố mình ư???

Chương 12