Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 18

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Giọng nói quen thuộc quá, Doãn Thường Lăng chẳng buồn nhìn, trực tiếp tăng tốc đi về phía toà giảng đường.Người đằng sau đuổi theo, đang nghi ngờ tại sao người này lại định chạy, thì thấy Doãn Thường Lăng đột nhiên dừng trước cổng toà nhà, không cử động nữa.Lại gần thêm vài bước, Doãn Thường Lăng ngoái người lại, nở nụ cười cứng ngắc, “Bạn Bách, chào buổi sáng~”Oà… đúng là thứ phải tới thì vĩnh viễn không trốn nổi đù mé! Muốn chạy cũng không chạy nổi, bởi lâu quá rồi nên cậu đã quên mất mình học lớp nào…Nhục quá thể!!Bách Vụ Thanh nhướn lông mày, đi song song với Doãn Thường Lăng: “Thấy tôi cậu chạy làm gì?”“Éc… Không phải là tôi sợ đến muộn sao…” Doãn Thường Lăng cẩn thận đi, vừa giữ khoảng cách với Bách Vụ Thanh, vừa giả vờ mình không phải đang đi theo nhịp của y.“Có phải cậu giận tôi không vậy?” Bách Vụ Thanh đút hai tay vào túi quần, nhìn gần nước da vẫn trắng nõn nhẵn mịn, là hot boy trường nên đương nhiên dọc đường đều có người nhìn theo.Doãn Thường Lăng thầm đảo mắt trong lòng, ‘Không chỉ là giận dỗi, mà là chán ghét.’“Đâu có.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Giọng nói quen thuộc quá, Doãn Thường Lăng chẳng buồn nhìn, trực tiếp tăng tốc đi về phía toà giảng đường.Người đằng sau đuổi theo, đang nghi ngờ tại sao người này lại định chạy, thì thấy Doãn Thường Lăng đột nhiên dừng trước cổng toà nhà, không cử động nữa.Lại gần thêm vài bước, Doãn Thường Lăng ngoái người lại, nở nụ cười cứng ngắc, “Bạn Bách, chào buổi sáng~”Oà… đúng là thứ phải tới thì vĩnh viễn không trốn nổi đù mé! Muốn chạy cũng không chạy nổi, bởi lâu quá rồi nên cậu đã quên mất mình học lớp nào…Nhục quá thể!!Bách Vụ Thanh nhướn lông mày, đi song song với Doãn Thường Lăng: “Thấy tôi cậu chạy làm gì?”“Éc… Không phải là tôi sợ đến muộn sao…” Doãn Thường Lăng cẩn thận đi, vừa giữ khoảng cách với Bách Vụ Thanh, vừa giả vờ mình không phải đang đi theo nhịp của y.“Có phải cậu giận tôi không vậy?” Bách Vụ Thanh đút hai tay vào túi quần, nhìn gần nước da vẫn trắng nõn nhẵn mịn, là hot boy trường nên đương nhiên dọc đường đều có người nhìn theo.Doãn Thường Lăng thầm đảo mắt trong lòng, ‘Không chỉ là giận dỗi, mà là chán ghét.’“Đâu có.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Giọng nói quen thuộc quá, Doãn Thường Lăng chẳng buồn nhìn, trực tiếp tăng tốc đi về phía toà giảng đường.Người đằng sau đuổi theo, đang nghi ngờ tại sao người này lại định chạy, thì thấy Doãn Thường Lăng đột nhiên dừng trước cổng toà nhà, không cử động nữa.Lại gần thêm vài bước, Doãn Thường Lăng ngoái người lại, nở nụ cười cứng ngắc, “Bạn Bách, chào buổi sáng~”Oà… đúng là thứ phải tới thì vĩnh viễn không trốn nổi đù mé! Muốn chạy cũng không chạy nổi, bởi lâu quá rồi nên cậu đã quên mất mình học lớp nào…Nhục quá thể!!Bách Vụ Thanh nhướn lông mày, đi song song với Doãn Thường Lăng: “Thấy tôi cậu chạy làm gì?”“Éc… Không phải là tôi sợ đến muộn sao…” Doãn Thường Lăng cẩn thận đi, vừa giữ khoảng cách với Bách Vụ Thanh, vừa giả vờ mình không phải đang đi theo nhịp của y.“Có phải cậu giận tôi không vậy?” Bách Vụ Thanh đút hai tay vào túi quần, nhìn gần nước da vẫn trắng nõn nhẵn mịn, là hot boy trường nên đương nhiên dọc đường đều có người nhìn theo.Doãn Thường Lăng thầm đảo mắt trong lòng, ‘Không chỉ là giận dỗi, mà là chán ghét.’“Đâu có.”

Chương 18