Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 17
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bố mẹ Doãn không đáp, xe dừng lại, đến trường rồi.Doãn Thường Lăng khoác cặp xuống xe, vẫy tay tạm biệt hai người.Trong xe cười đáp lại, chờ sau khi con trai vào trường, sắc mặt hai người đồng thời sa sầm.Mẹ Doãn nhìn bố Doãn, “Cơn tức này tôi không nuốt nổi.”“Chờ tôi điều tra ra rồi nói.” Bố Doãn quay vô lăng, lái xe đi.Bắt nạt con trai tôi, chán sống rồi à?…Doãn Thường Lăng sờ mũi, đi giữa đám học sinh mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân bao trùm cảm giác hài hoà mãnh liệt.Theo trí óc, cậu đã đầu ba rồi, giờ lại để cậu cưa sừng làm nghé giữa một đám nhóc, đúng là làm khó cậu mà.“Thường Lăng!!”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bố mẹ Doãn không đáp, xe dừng lại, đến trường rồi.Doãn Thường Lăng khoác cặp xuống xe, vẫy tay tạm biệt hai người.Trong xe cười đáp lại, chờ sau khi con trai vào trường, sắc mặt hai người đồng thời sa sầm.Mẹ Doãn nhìn bố Doãn, “Cơn tức này tôi không nuốt nổi.”“Chờ tôi điều tra ra rồi nói.” Bố Doãn quay vô lăng, lái xe đi.Bắt nạt con trai tôi, chán sống rồi à?…Doãn Thường Lăng sờ mũi, đi giữa đám học sinh mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân bao trùm cảm giác hài hoà mãnh liệt.Theo trí óc, cậu đã đầu ba rồi, giờ lại để cậu cưa sừng làm nghé giữa một đám nhóc, đúng là làm khó cậu mà.“Thường Lăng!!”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bố mẹ Doãn không đáp, xe dừng lại, đến trường rồi.Doãn Thường Lăng khoác cặp xuống xe, vẫy tay tạm biệt hai người.Trong xe cười đáp lại, chờ sau khi con trai vào trường, sắc mặt hai người đồng thời sa sầm.Mẹ Doãn nhìn bố Doãn, “Cơn tức này tôi không nuốt nổi.”“Chờ tôi điều tra ra rồi nói.” Bố Doãn quay vô lăng, lái xe đi.Bắt nạt con trai tôi, chán sống rồi à?…Doãn Thường Lăng sờ mũi, đi giữa đám học sinh mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân bao trùm cảm giác hài hoà mãnh liệt.Theo trí óc, cậu đã đầu ba rồi, giờ lại để cậu cưa sừng làm nghé giữa một đám nhóc, đúng là làm khó cậu mà.“Thường Lăng!!”