Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 37
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bắt đầu vào 8 giờ, lúc kết thúc đã là 11 giờ.Không muốn làm phiền tài xế, Doãn Thường Lăng đi bộ xuống núi, quét mã lái xe đạp về, dù sao thì cũng không xa lắm.Có câu nói thế nào nhỉ, khi bạn thay đổi góc độ sinh hoạt, sẽ nhìn thấy một thế giới khác.Mặc dù trời tối, nhưng sao sáng, đèn đường mạnh, vậy nên Doãn Thường Lăng nhìn thấy rõ Bách Vụ Thanh đi vào một nơi kín đáo, lúc ra thì ngồi trên một chiếc xe xa xỉ, phóng vút đi.Không phải là được bao nuôi thì tức là giàu ngầm!Rõ ràng khả năng vế sau lớn hơn.Doãn Thường Lăng lái xe đạp, chờ ô tô biến mất mới lắc lư trên xe đạp tìm một con đường nhỏ quanh co để đi.Bây giờ trong đầu Doãn Thường Lăng rối tung, ánh trăng sáng Bách Vụ Thanh vốn cần cù khắc khổ vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, không tham lam quyền lực vì nghèo khổ, thực ra là con nhà giàu nứt đố đổ vách, không thèm để ý đến đám con ông cháu cha này???Không thể nào!! Lẽ nào kiếp trước mình đã sống uổng phí, ngay cả việc này cũng không biết?!Doãn Thường Lăng rơi vào nỗi nghi ngờ bản thân khổng lồ.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bắt đầu vào 8 giờ, lúc kết thúc đã là 11 giờ.Không muốn làm phiền tài xế, Doãn Thường Lăng đi bộ xuống núi, quét mã lái xe đạp về, dù sao thì cũng không xa lắm.Có câu nói thế nào nhỉ, khi bạn thay đổi góc độ sinh hoạt, sẽ nhìn thấy một thế giới khác.Mặc dù trời tối, nhưng sao sáng, đèn đường mạnh, vậy nên Doãn Thường Lăng nhìn thấy rõ Bách Vụ Thanh đi vào một nơi kín đáo, lúc ra thì ngồi trên một chiếc xe xa xỉ, phóng vút đi.Không phải là được bao nuôi thì tức là giàu ngầm!Rõ ràng khả năng vế sau lớn hơn.Doãn Thường Lăng lái xe đạp, chờ ô tô biến mất mới lắc lư trên xe đạp tìm một con đường nhỏ quanh co để đi.Bây giờ trong đầu Doãn Thường Lăng rối tung, ánh trăng sáng Bách Vụ Thanh vốn cần cù khắc khổ vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, không tham lam quyền lực vì nghèo khổ, thực ra là con nhà giàu nứt đố đổ vách, không thèm để ý đến đám con ông cháu cha này???Không thể nào!! Lẽ nào kiếp trước mình đã sống uổng phí, ngay cả việc này cũng không biết?!Doãn Thường Lăng rơi vào nỗi nghi ngờ bản thân khổng lồ.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bắt đầu vào 8 giờ, lúc kết thúc đã là 11 giờ.Không muốn làm phiền tài xế, Doãn Thường Lăng đi bộ xuống núi, quét mã lái xe đạp về, dù sao thì cũng không xa lắm.Có câu nói thế nào nhỉ, khi bạn thay đổi góc độ sinh hoạt, sẽ nhìn thấy một thế giới khác.Mặc dù trời tối, nhưng sao sáng, đèn đường mạnh, vậy nên Doãn Thường Lăng nhìn thấy rõ Bách Vụ Thanh đi vào một nơi kín đáo, lúc ra thì ngồi trên một chiếc xe xa xỉ, phóng vút đi.Không phải là được bao nuôi thì tức là giàu ngầm!Rõ ràng khả năng vế sau lớn hơn.Doãn Thường Lăng lái xe đạp, chờ ô tô biến mất mới lắc lư trên xe đạp tìm một con đường nhỏ quanh co để đi.Bây giờ trong đầu Doãn Thường Lăng rối tung, ánh trăng sáng Bách Vụ Thanh vốn cần cù khắc khổ vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, không tham lam quyền lực vì nghèo khổ, thực ra là con nhà giàu nứt đố đổ vách, không thèm để ý đến đám con ông cháu cha này???Không thể nào!! Lẽ nào kiếp trước mình đã sống uổng phí, ngay cả việc này cũng không biết?!Doãn Thường Lăng rơi vào nỗi nghi ngờ bản thân khổng lồ.