Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 52
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Dốc hết sức, cuối cùng Doãn Thường Lăng cũng chép xong trước khi chuông hết tiết vang lên.Xoa cổ tay đau nhức, cậu cầm giấy lau mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.Lúc này cô giáo câu giờ hai phút đồng hồ cũng giảng xong tất cả, đi mất.Cô vừa mới ra ngoài cửa, Doãn Thường Lăng cầm vở định ra ngoài, cậu muốn mang trả vở nhanh nhất có thể.“Áu áu áu!!”“Yeah!!”Kết quả cả lớp đều đứng dậy theo cậu, gào rú cực kỳ phấn khích.Làm cậu giật mình suýt thì đánh rơi vở trong tay.??? Chuyện gì xảy ra thế?Giả Dị Gia phấn khích chạy tới, nhìn thấy Doãn Thường Lăng mù mịt, hỏi: “Thường Lăng! Cậu muốn mặc đồ gì?”“Hả?” Doãn Thường Lăng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.Nói gì cơ?
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Dốc hết sức, cuối cùng Doãn Thường Lăng cũng chép xong trước khi chuông hết tiết vang lên.Xoa cổ tay đau nhức, cậu cầm giấy lau mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.Lúc này cô giáo câu giờ hai phút đồng hồ cũng giảng xong tất cả, đi mất.Cô vừa mới ra ngoài cửa, Doãn Thường Lăng cầm vở định ra ngoài, cậu muốn mang trả vở nhanh nhất có thể.“Áu áu áu!!”“Yeah!!”Kết quả cả lớp đều đứng dậy theo cậu, gào rú cực kỳ phấn khích.Làm cậu giật mình suýt thì đánh rơi vở trong tay.??? Chuyện gì xảy ra thế?Giả Dị Gia phấn khích chạy tới, nhìn thấy Doãn Thường Lăng mù mịt, hỏi: “Thường Lăng! Cậu muốn mặc đồ gì?”“Hả?” Doãn Thường Lăng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.Nói gì cơ?
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Dốc hết sức, cuối cùng Doãn Thường Lăng cũng chép xong trước khi chuông hết tiết vang lên.Xoa cổ tay đau nhức, cậu cầm giấy lau mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.Lúc này cô giáo câu giờ hai phút đồng hồ cũng giảng xong tất cả, đi mất.Cô vừa mới ra ngoài cửa, Doãn Thường Lăng cầm vở định ra ngoài, cậu muốn mang trả vở nhanh nhất có thể.“Áu áu áu!!”“Yeah!!”Kết quả cả lớp đều đứng dậy theo cậu, gào rú cực kỳ phấn khích.Làm cậu giật mình suýt thì đánh rơi vở trong tay.??? Chuyện gì xảy ra thế?Giả Dị Gia phấn khích chạy tới, nhìn thấy Doãn Thường Lăng mù mịt, hỏi: “Thường Lăng! Cậu muốn mặc đồ gì?”“Hả?” Doãn Thường Lăng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.Nói gì cơ?