Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 57
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Cảnh này khiến Doãn Thường Lăng nhớ lại lời nói dối cậu bịa ra để không chơi cùng Bách Vụ Thanh, tâm trạng xấu hổ ngượng ngùng xộc lên đầu, lập tức đỏ bừng mặt.Cậu vô thức ngồi thụp xuống, ôm đầu, trong não chỉ còn một câu, “Tổ sư! Bị nhìn thấy rồi!”Các bạn khác đi ngang qua, nhìn thấy cậu đang ngồi xổm, liếc nhìn rồi không để ý nhiều.Cậu ngẫm nghĩ, cảm thấy không đúng, “Hoảng cái gì? Mình đến trả vở mà!”Doãn Thường Lăng hấp tấp móc vở trong cặp ra, đứng dậy nhìn về phía Bách Vụ Thanh, phát hiện ra đối phương đang chống mặt bằng một tay, nhìn cậu mang vẻ uể oải, hình như mỉm cười???Cậu đang chế giễu tôi đấy à?!Doãn Thường Lăng tức giận, mặt càng nóng hơn, giơ vở trong tay, ra hiệu mình chỉ đến trả vở thôi!
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Cảnh này khiến Doãn Thường Lăng nhớ lại lời nói dối cậu bịa ra để không chơi cùng Bách Vụ Thanh, tâm trạng xấu hổ ngượng ngùng xộc lên đầu, lập tức đỏ bừng mặt.Cậu vô thức ngồi thụp xuống, ôm đầu, trong não chỉ còn một câu, “Tổ sư! Bị nhìn thấy rồi!”Các bạn khác đi ngang qua, nhìn thấy cậu đang ngồi xổm, liếc nhìn rồi không để ý nhiều.Cậu ngẫm nghĩ, cảm thấy không đúng, “Hoảng cái gì? Mình đến trả vở mà!”Doãn Thường Lăng hấp tấp móc vở trong cặp ra, đứng dậy nhìn về phía Bách Vụ Thanh, phát hiện ra đối phương đang chống mặt bằng một tay, nhìn cậu mang vẻ uể oải, hình như mỉm cười???Cậu đang chế giễu tôi đấy à?!Doãn Thường Lăng tức giận, mặt càng nóng hơn, giơ vở trong tay, ra hiệu mình chỉ đến trả vở thôi!
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Cảnh này khiến Doãn Thường Lăng nhớ lại lời nói dối cậu bịa ra để không chơi cùng Bách Vụ Thanh, tâm trạng xấu hổ ngượng ngùng xộc lên đầu, lập tức đỏ bừng mặt.Cậu vô thức ngồi thụp xuống, ôm đầu, trong não chỉ còn một câu, “Tổ sư! Bị nhìn thấy rồi!”Các bạn khác đi ngang qua, nhìn thấy cậu đang ngồi xổm, liếc nhìn rồi không để ý nhiều.Cậu ngẫm nghĩ, cảm thấy không đúng, “Hoảng cái gì? Mình đến trả vở mà!”Doãn Thường Lăng hấp tấp móc vở trong cặp ra, đứng dậy nhìn về phía Bách Vụ Thanh, phát hiện ra đối phương đang chống mặt bằng một tay, nhìn cậu mang vẻ uể oải, hình như mỉm cười???Cậu đang chế giễu tôi đấy à?!Doãn Thường Lăng tức giận, mặt càng nóng hơn, giơ vở trong tay, ra hiệu mình chỉ đến trả vở thôi!