Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 58
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Hửm? Thường Lăng đang đợi Bách Vụ Thanh à?” Vương Đông Kỳ bỗng nhiên chòi ra từ phía sau, vỗ vai Doãn Thường Lăng.“Chơi với nhau từ bao giờ thế? Hửm?” Giả Dị Gia chòi ra từ bên còn lại.Doãn Thường Lăng giật nảy mình, “Nói vớ vẩn gì thế? Sao miệng các cậu sưng thế?”“Nhiệt, nhiệt~ Dạo này uống nước ít quá~”“Nhưng tôi nhớ lúc nãy chưa…”“Chà! Trận bóng sắp bắt đầu rồi, hết thời gian rồi, bọn tôi đi trước đây!” Vương Đông Kỳ bá cổ Giả Dị Gia, đi mau.Doãn Thường Lăng nhìn theo bóng lưng họ hoảng loạn chạy mất, hơi ngưỡng mộ, “…”Thì ra là một cặp.Cuối cùng giáo viên trong lớp cũng kết thúc buổi họp, Bách Vụ Thanh dọn đồ rồi bước ra ngoài, Doãn Thường Lăng trả vở cho hắn, “Cảm ơn vở ghi chép của cậu, rất rõ ràng.”“Không cần cảm ơn.” Bách Vụ Thanh hơi cong khoé môi, bầu không khí dịu dàng hơn hẳn.Các bạn cùng lớp đi ngang qua đều lấy làm lạ.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Hửm? Thường Lăng đang đợi Bách Vụ Thanh à?” Vương Đông Kỳ bỗng nhiên chòi ra từ phía sau, vỗ vai Doãn Thường Lăng.“Chơi với nhau từ bao giờ thế? Hửm?” Giả Dị Gia chòi ra từ bên còn lại.Doãn Thường Lăng giật nảy mình, “Nói vớ vẩn gì thế? Sao miệng các cậu sưng thế?”“Nhiệt, nhiệt~ Dạo này uống nước ít quá~”“Nhưng tôi nhớ lúc nãy chưa…”“Chà! Trận bóng sắp bắt đầu rồi, hết thời gian rồi, bọn tôi đi trước đây!” Vương Đông Kỳ bá cổ Giả Dị Gia, đi mau.Doãn Thường Lăng nhìn theo bóng lưng họ hoảng loạn chạy mất, hơi ngưỡng mộ, “…”Thì ra là một cặp.Cuối cùng giáo viên trong lớp cũng kết thúc buổi họp, Bách Vụ Thanh dọn đồ rồi bước ra ngoài, Doãn Thường Lăng trả vở cho hắn, “Cảm ơn vở ghi chép của cậu, rất rõ ràng.”“Không cần cảm ơn.” Bách Vụ Thanh hơi cong khoé môi, bầu không khí dịu dàng hơn hẳn.Các bạn cùng lớp đi ngang qua đều lấy làm lạ.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Hửm? Thường Lăng đang đợi Bách Vụ Thanh à?” Vương Đông Kỳ bỗng nhiên chòi ra từ phía sau, vỗ vai Doãn Thường Lăng.“Chơi với nhau từ bao giờ thế? Hửm?” Giả Dị Gia chòi ra từ bên còn lại.Doãn Thường Lăng giật nảy mình, “Nói vớ vẩn gì thế? Sao miệng các cậu sưng thế?”“Nhiệt, nhiệt~ Dạo này uống nước ít quá~”“Nhưng tôi nhớ lúc nãy chưa…”“Chà! Trận bóng sắp bắt đầu rồi, hết thời gian rồi, bọn tôi đi trước đây!” Vương Đông Kỳ bá cổ Giả Dị Gia, đi mau.Doãn Thường Lăng nhìn theo bóng lưng họ hoảng loạn chạy mất, hơi ngưỡng mộ, “…”Thì ra là một cặp.Cuối cùng giáo viên trong lớp cũng kết thúc buổi họp, Bách Vụ Thanh dọn đồ rồi bước ra ngoài, Doãn Thường Lăng trả vở cho hắn, “Cảm ơn vở ghi chép của cậu, rất rõ ràng.”“Không cần cảm ơn.” Bách Vụ Thanh hơi cong khoé môi, bầu không khí dịu dàng hơn hẳn.Các bạn cùng lớp đi ngang qua đều lấy làm lạ.