Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 64

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sáng sớm, có thể là tối hôm qua ôn tập dữ quá, đến giờ đầu Doãn Thường Lăng vẫn còn hơi trướng, quả nhiên vẫn cần phải tạo thói quen, như thế thì mới không bị khó chịu thế này.Vừa xuống xe, Bách Vụ Thanh bèn chạm mặt cậu như thể đã chầu chực từ lâu.“Thường Lăng, trùng hợp quá, ăn sáng chưa?” Bách Vụ Thanh tươi cười, đi tới cạnh Doãn Thường Lăng.Doãn Thường Lăng cảm thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn, lặng lẽ đi ra ngoài, cười gượng, “À, ăn rồi.”Thấy đối phương vẫn tươi cười nhìn mình, cậu mấp máy miệng, hỏi ngược: “Cậu ăn chưa?”“Chưa… Tôi không có thói quen ăn sáng, cảm ơn ốc quế của cậu hôm qua.” Chẳng biết có phải cố ý hay không, cứ có cảm giác hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “ốc quế”.“Không được.” Doãn Thường Lăng bỗng dừng lại, lục tung cặp sách mình, móc ra một cái bánh ngọt nhỏ được dày công bọc bằng hộp giấy và một hộp sữa bò hâm nóng, nhét luôn cho Bách Vụ Thanh, đây là mẹ Doãn để dành cho cậu, để cậu bổ sung năng lượng sau khi chạy bộ vào tiết thứ hai.“Phải ăn sáng, đau dạ dày!” Doãn Thường Lăng nói nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm khắc khác thường, đây là thói quen cậu tập rất nhiều năm sau khi bị đau dạ dày, nhìn thấy người khác không ăn sáng, cậu càng hận không thể tẩn họ một trận.Bất kể là ai.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sáng sớm, có thể là tối hôm qua ôn tập dữ quá, đến giờ đầu Doãn Thường Lăng vẫn còn hơi trướng, quả nhiên vẫn cần phải tạo thói quen, như thế thì mới không bị khó chịu thế này.Vừa xuống xe, Bách Vụ Thanh bèn chạm mặt cậu như thể đã chầu chực từ lâu.“Thường Lăng, trùng hợp quá, ăn sáng chưa?” Bách Vụ Thanh tươi cười, đi tới cạnh Doãn Thường Lăng.Doãn Thường Lăng cảm thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn, lặng lẽ đi ra ngoài, cười gượng, “À, ăn rồi.”Thấy đối phương vẫn tươi cười nhìn mình, cậu mấp máy miệng, hỏi ngược: “Cậu ăn chưa?”“Chưa… Tôi không có thói quen ăn sáng, cảm ơn ốc quế của cậu hôm qua.” Chẳng biết có phải cố ý hay không, cứ có cảm giác hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “ốc quế”.“Không được.” Doãn Thường Lăng bỗng dừng lại, lục tung cặp sách mình, móc ra một cái bánh ngọt nhỏ được dày công bọc bằng hộp giấy và một hộp sữa bò hâm nóng, nhét luôn cho Bách Vụ Thanh, đây là mẹ Doãn để dành cho cậu, để cậu bổ sung năng lượng sau khi chạy bộ vào tiết thứ hai.“Phải ăn sáng, đau dạ dày!” Doãn Thường Lăng nói nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm khắc khác thường, đây là thói quen cậu tập rất nhiều năm sau khi bị đau dạ dày, nhìn thấy người khác không ăn sáng, cậu càng hận không thể tẩn họ một trận.Bất kể là ai.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sáng sớm, có thể là tối hôm qua ôn tập dữ quá, đến giờ đầu Doãn Thường Lăng vẫn còn hơi trướng, quả nhiên vẫn cần phải tạo thói quen, như thế thì mới không bị khó chịu thế này.Vừa xuống xe, Bách Vụ Thanh bèn chạm mặt cậu như thể đã chầu chực từ lâu.“Thường Lăng, trùng hợp quá, ăn sáng chưa?” Bách Vụ Thanh tươi cười, đi tới cạnh Doãn Thường Lăng.Doãn Thường Lăng cảm thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn, lặng lẽ đi ra ngoài, cười gượng, “À, ăn rồi.”Thấy đối phương vẫn tươi cười nhìn mình, cậu mấp máy miệng, hỏi ngược: “Cậu ăn chưa?”“Chưa… Tôi không có thói quen ăn sáng, cảm ơn ốc quế của cậu hôm qua.” Chẳng biết có phải cố ý hay không, cứ có cảm giác hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “ốc quế”.“Không được.” Doãn Thường Lăng bỗng dừng lại, lục tung cặp sách mình, móc ra một cái bánh ngọt nhỏ được dày công bọc bằng hộp giấy và một hộp sữa bò hâm nóng, nhét luôn cho Bách Vụ Thanh, đây là mẹ Doãn để dành cho cậu, để cậu bổ sung năng lượng sau khi chạy bộ vào tiết thứ hai.“Phải ăn sáng, đau dạ dày!” Doãn Thường Lăng nói nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm khắc khác thường, đây là thói quen cậu tập rất nhiều năm sau khi bị đau dạ dày, nhìn thấy người khác không ăn sáng, cậu càng hận không thể tẩn họ một trận.Bất kể là ai.

Chương 64