Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 63
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Cấp ba cơ bản có chín môn, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Vật Lý, Hoá Học, Sinh Học, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý, cộng thêm sách bài tập, sách học thêm, cao như một ngọn đồi, nằm bò ra bàn có thể chôn vùi cả người ta.Doãn Thường Lăng cũng là người kiên nhẫn, có thể nhìn ra từ việc cậu theo đuổi Đổng Hãn mấy năm trời.Kể từ khi cậu về nhà đến khi bố Doãn mẹ Doãn về, trong khoảng bốn tiếng đồng hồ đó, cậu hoàn toàn không lơ đễnh, đọc từng cuốn một, vở ghi chép cũng chi tiết hơn hẳn.Thời gian khá ít, đi học chưa được bao lâu, không học được nhiều, tất nhiên là dễ ôn tập hơn.Mẹ Doãn bưng một cốc sữa bò cho cậu, âu yếm xoa đầu cậu, “Ngoan, đầu còn đau không? Có đói không? Muốn ăn gì mẹ làm cho con.”Doãn Thường Lăng ngáp, trên mặt nở nụ cười ấm áp, “Không đau lâu rồi ạ, chào mừng mẹ về nhà, con muốn ăn canh thịt nạc~”“Thằng nhóc này kén cá chọn canh nhỉ?” Bố Doãn thay đổi vẻ mặt vốn mệt mỏi, ông xoa đầu Doãn Thường Lăng, kéo cậu dậy ướm với mình, “Đúng là, cao thế này từ bao giờ rồi? Sắp bằng bố rồi.”Doãn Thường Lăng nghe mà trong lòng chua xót.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Cấp ba cơ bản có chín môn, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Vật Lý, Hoá Học, Sinh Học, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý, cộng thêm sách bài tập, sách học thêm, cao như một ngọn đồi, nằm bò ra bàn có thể chôn vùi cả người ta.Doãn Thường Lăng cũng là người kiên nhẫn, có thể nhìn ra từ việc cậu theo đuổi Đổng Hãn mấy năm trời.Kể từ khi cậu về nhà đến khi bố Doãn mẹ Doãn về, trong khoảng bốn tiếng đồng hồ đó, cậu hoàn toàn không lơ đễnh, đọc từng cuốn một, vở ghi chép cũng chi tiết hơn hẳn.Thời gian khá ít, đi học chưa được bao lâu, không học được nhiều, tất nhiên là dễ ôn tập hơn.Mẹ Doãn bưng một cốc sữa bò cho cậu, âu yếm xoa đầu cậu, “Ngoan, đầu còn đau không? Có đói không? Muốn ăn gì mẹ làm cho con.”Doãn Thường Lăng ngáp, trên mặt nở nụ cười ấm áp, “Không đau lâu rồi ạ, chào mừng mẹ về nhà, con muốn ăn canh thịt nạc~”“Thằng nhóc này kén cá chọn canh nhỉ?” Bố Doãn thay đổi vẻ mặt vốn mệt mỏi, ông xoa đầu Doãn Thường Lăng, kéo cậu dậy ướm với mình, “Đúng là, cao thế này từ bao giờ rồi? Sắp bằng bố rồi.”Doãn Thường Lăng nghe mà trong lòng chua xót.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Cấp ba cơ bản có chín môn, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Vật Lý, Hoá Học, Sinh Học, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý, cộng thêm sách bài tập, sách học thêm, cao như một ngọn đồi, nằm bò ra bàn có thể chôn vùi cả người ta.Doãn Thường Lăng cũng là người kiên nhẫn, có thể nhìn ra từ việc cậu theo đuổi Đổng Hãn mấy năm trời.Kể từ khi cậu về nhà đến khi bố Doãn mẹ Doãn về, trong khoảng bốn tiếng đồng hồ đó, cậu hoàn toàn không lơ đễnh, đọc từng cuốn một, vở ghi chép cũng chi tiết hơn hẳn.Thời gian khá ít, đi học chưa được bao lâu, không học được nhiều, tất nhiên là dễ ôn tập hơn.Mẹ Doãn bưng một cốc sữa bò cho cậu, âu yếm xoa đầu cậu, “Ngoan, đầu còn đau không? Có đói không? Muốn ăn gì mẹ làm cho con.”Doãn Thường Lăng ngáp, trên mặt nở nụ cười ấm áp, “Không đau lâu rồi ạ, chào mừng mẹ về nhà, con muốn ăn canh thịt nạc~”“Thằng nhóc này kén cá chọn canh nhỉ?” Bố Doãn thay đổi vẻ mặt vốn mệt mỏi, ông xoa đầu Doãn Thường Lăng, kéo cậu dậy ướm với mình, “Đúng là, cao thế này từ bao giờ rồi? Sắp bằng bố rồi.”Doãn Thường Lăng nghe mà trong lòng chua xót.