Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 69
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Thời gian trôi qua rất mau, dường như việc Đổng Hãn chuyển trường không tạo ra ảnh hưởng với bất cứ ai.Doãn Thường Lăng nhìn kiểu dáng lễ phục Mộc Vũ Tiểu gửi cho mình trong điện thoại, cậu trả lời nhanh rồi ra ngoài.Khiêu vũ giao lưu là việc mà loại người như họ phải nắm được từ nhỏ, tất nhiên Doãn Thường Lăng cũng không ngoại lệ, sau khi gặp Mộc Vũ Tiểu, họ được tài xế đưa đến nơi giáo viên thông báo.Hai lớp, tổng cộng 50 người, mất Đổng Hãn là còn 49, đều đã đến từ sớm, lúc Doãn Thường Lăng tới, cậu thu hút ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người.Trò chuyện vài câu với Mộc Vũ Tiểu, hai người bèn tách nhau ra.Doãn Thường Lăng lấy một cốc nước hoa quả, tìm thấy Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đang tán gẫu ở rìa, hai người đó nhìn thấy cậu: “Không ngờ nha Thường Lăng, thì ra cậu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”Doãn Thường Lăng cười bất lực, lúc này, đám đông vọng ra tiếng ồn ào.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Thời gian trôi qua rất mau, dường như việc Đổng Hãn chuyển trường không tạo ra ảnh hưởng với bất cứ ai.Doãn Thường Lăng nhìn kiểu dáng lễ phục Mộc Vũ Tiểu gửi cho mình trong điện thoại, cậu trả lời nhanh rồi ra ngoài.Khiêu vũ giao lưu là việc mà loại người như họ phải nắm được từ nhỏ, tất nhiên Doãn Thường Lăng cũng không ngoại lệ, sau khi gặp Mộc Vũ Tiểu, họ được tài xế đưa đến nơi giáo viên thông báo.Hai lớp, tổng cộng 50 người, mất Đổng Hãn là còn 49, đều đã đến từ sớm, lúc Doãn Thường Lăng tới, cậu thu hút ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người.Trò chuyện vài câu với Mộc Vũ Tiểu, hai người bèn tách nhau ra.Doãn Thường Lăng lấy một cốc nước hoa quả, tìm thấy Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đang tán gẫu ở rìa, hai người đó nhìn thấy cậu: “Không ngờ nha Thường Lăng, thì ra cậu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”Doãn Thường Lăng cười bất lực, lúc này, đám đông vọng ra tiếng ồn ào.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Thời gian trôi qua rất mau, dường như việc Đổng Hãn chuyển trường không tạo ra ảnh hưởng với bất cứ ai.Doãn Thường Lăng nhìn kiểu dáng lễ phục Mộc Vũ Tiểu gửi cho mình trong điện thoại, cậu trả lời nhanh rồi ra ngoài.Khiêu vũ giao lưu là việc mà loại người như họ phải nắm được từ nhỏ, tất nhiên Doãn Thường Lăng cũng không ngoại lệ, sau khi gặp Mộc Vũ Tiểu, họ được tài xế đưa đến nơi giáo viên thông báo.Hai lớp, tổng cộng 50 người, mất Đổng Hãn là còn 49, đều đã đến từ sớm, lúc Doãn Thường Lăng tới, cậu thu hút ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người.Trò chuyện vài câu với Mộc Vũ Tiểu, hai người bèn tách nhau ra.Doãn Thường Lăng lấy một cốc nước hoa quả, tìm thấy Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đang tán gẫu ở rìa, hai người đó nhìn thấy cậu: “Không ngờ nha Thường Lăng, thì ra cậu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”Doãn Thường Lăng cười bất lực, lúc này, đám đông vọng ra tiếng ồn ào.