Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 72
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng vẫn rất điềm tĩnh, có điều bàn tay run lẩy bẩy đã vạch trần cảm xúc của cậu.“Thường Lăng ơi…”Câu nói này suýt thì khiến Doãn Thường Lăng đập cái cốc trong tay, không trốn được, đành bấm bụng chào hỏi, “Ái chà, trùng hợp quá.”“Trùng hợp à? Mọi người đều phải đến mà.” Bách Vụ Thanh đút một tay trong túi, cứ như một con chim công, điên cuồng phóng điện với Doãn Thường Lăng.Khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, người này không sao chứ… “Ý tôi là, quần áo của chúng ta…”Bách Vụ Thanh như vừa mới phát hiện ra, không xấu hổ, “Đẹp mà.”“Tất nhiên tôi biết là đẹp… Nhưng thế này không phải đụng hàng tức chết người ta ư?” Doãn Thường Lăng dựa vào bức tường bên cạnh, thì thầm.“Hửm?” Bách Vụ Thanh không nghe rõ, nghi hoặc liếc nhìn Doãn Thường Lăng.Vẻ mặt đó, trong mắt toàn là nghi hoặc, dáng vẻ lạnh lùng mọi khi giờ mềm mỏng nhìn cậu đăm đăm, Doãn Thường Lăng nom mà chột dạ, che mặt quay vào tường không nhìn hắn ta nữa.Đúng là chết mất thôi…
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng vẫn rất điềm tĩnh, có điều bàn tay run lẩy bẩy đã vạch trần cảm xúc của cậu.“Thường Lăng ơi…”Câu nói này suýt thì khiến Doãn Thường Lăng đập cái cốc trong tay, không trốn được, đành bấm bụng chào hỏi, “Ái chà, trùng hợp quá.”“Trùng hợp à? Mọi người đều phải đến mà.” Bách Vụ Thanh đút một tay trong túi, cứ như một con chim công, điên cuồng phóng điện với Doãn Thường Lăng.Khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, người này không sao chứ… “Ý tôi là, quần áo của chúng ta…”Bách Vụ Thanh như vừa mới phát hiện ra, không xấu hổ, “Đẹp mà.”“Tất nhiên tôi biết là đẹp… Nhưng thế này không phải đụng hàng tức chết người ta ư?” Doãn Thường Lăng dựa vào bức tường bên cạnh, thì thầm.“Hửm?” Bách Vụ Thanh không nghe rõ, nghi hoặc liếc nhìn Doãn Thường Lăng.Vẻ mặt đó, trong mắt toàn là nghi hoặc, dáng vẻ lạnh lùng mọi khi giờ mềm mỏng nhìn cậu đăm đăm, Doãn Thường Lăng nom mà chột dạ, che mặt quay vào tường không nhìn hắn ta nữa.Đúng là chết mất thôi…
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng vẫn rất điềm tĩnh, có điều bàn tay run lẩy bẩy đã vạch trần cảm xúc của cậu.“Thường Lăng ơi…”Câu nói này suýt thì khiến Doãn Thường Lăng đập cái cốc trong tay, không trốn được, đành bấm bụng chào hỏi, “Ái chà, trùng hợp quá.”“Trùng hợp à? Mọi người đều phải đến mà.” Bách Vụ Thanh đút một tay trong túi, cứ như một con chim công, điên cuồng phóng điện với Doãn Thường Lăng.Khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, người này không sao chứ… “Ý tôi là, quần áo của chúng ta…”Bách Vụ Thanh như vừa mới phát hiện ra, không xấu hổ, “Đẹp mà.”“Tất nhiên tôi biết là đẹp… Nhưng thế này không phải đụng hàng tức chết người ta ư?” Doãn Thường Lăng dựa vào bức tường bên cạnh, thì thầm.“Hửm?” Bách Vụ Thanh không nghe rõ, nghi hoặc liếc nhìn Doãn Thường Lăng.Vẻ mặt đó, trong mắt toàn là nghi hoặc, dáng vẻ lạnh lùng mọi khi giờ mềm mỏng nhìn cậu đăm đăm, Doãn Thường Lăng nom mà chột dạ, che mặt quay vào tường không nhìn hắn ta nữa.Đúng là chết mất thôi…