Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 73

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh thấy Doãn Thường Lăng che mặt không nhìn mình, đáy lòng dâng trào lo lắng, “Chỗ nào khó ở à?”Doãn Thường Lăng ổn định cảm xúc, liếc nhìn hắn, rất muốn nói, ‘Chỗ nào tôi cũng khó ở.’ Nhưng cậu vẫn phải mỉm cười lắc đầu, “Tôi không sao.”“Thật không?” Bách Vụ Thanh lại gần xoa đầu Doãn Thường Lăng.Một thoáng gần gũi, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương bao trùm Doãn Thường Lăng, cậu càng dán sát vào tường, một tay đặt trên bức tường tỏa hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.Bách Vụ Thanh sờ một lúc, thả tay xuống, “Không sốt mà.” Đầu ngón tay này vô tình lướt qua khóe môi Doãn Thường Lăng.Doãn Thường Lăng: “…” Mẹ ơi con muốn về nhà!!!“Bạn Doãn, lát nữa là khiêu vũ rồi.” Đang ở cửa ải nguy ngập này, Mộc Vũ Tiểu đến.“Ừ! Mình đến ngay!!” Doãn Thường Lăng đẩy Bách Vụ Thanh ra, chạy về phía Mộc Vũ Tiểu.Người thân ơi!!Mộc Vũ Tiểu thấy ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi của Doãn Thường Lăng, không nhịn được mỉm cười e thẹn, bàn tay bấu chặt vạt áo, tránh cho mình thất lễ.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh thấy Doãn Thường Lăng che mặt không nhìn mình, đáy lòng dâng trào lo lắng, “Chỗ nào khó ở à?”Doãn Thường Lăng ổn định cảm xúc, liếc nhìn hắn, rất muốn nói, ‘Chỗ nào tôi cũng khó ở.’ Nhưng cậu vẫn phải mỉm cười lắc đầu, “Tôi không sao.”“Thật không?” Bách Vụ Thanh lại gần xoa đầu Doãn Thường Lăng.Một thoáng gần gũi, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương bao trùm Doãn Thường Lăng, cậu càng dán sát vào tường, một tay đặt trên bức tường tỏa hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.Bách Vụ Thanh sờ một lúc, thả tay xuống, “Không sốt mà.” Đầu ngón tay này vô tình lướt qua khóe môi Doãn Thường Lăng.Doãn Thường Lăng: “…” Mẹ ơi con muốn về nhà!!!“Bạn Doãn, lát nữa là khiêu vũ rồi.” Đang ở cửa ải nguy ngập này, Mộc Vũ Tiểu đến.“Ừ! Mình đến ngay!!” Doãn Thường Lăng đẩy Bách Vụ Thanh ra, chạy về phía Mộc Vũ Tiểu.Người thân ơi!!Mộc Vũ Tiểu thấy ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi của Doãn Thường Lăng, không nhịn được mỉm cười e thẹn, bàn tay bấu chặt vạt áo, tránh cho mình thất lễ.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh thấy Doãn Thường Lăng che mặt không nhìn mình, đáy lòng dâng trào lo lắng, “Chỗ nào khó ở à?”Doãn Thường Lăng ổn định cảm xúc, liếc nhìn hắn, rất muốn nói, ‘Chỗ nào tôi cũng khó ở.’ Nhưng cậu vẫn phải mỉm cười lắc đầu, “Tôi không sao.”“Thật không?” Bách Vụ Thanh lại gần xoa đầu Doãn Thường Lăng.Một thoáng gần gũi, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương bao trùm Doãn Thường Lăng, cậu càng dán sát vào tường, một tay đặt trên bức tường tỏa hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.Bách Vụ Thanh sờ một lúc, thả tay xuống, “Không sốt mà.” Đầu ngón tay này vô tình lướt qua khóe môi Doãn Thường Lăng.Doãn Thường Lăng: “…” Mẹ ơi con muốn về nhà!!!“Bạn Doãn, lát nữa là khiêu vũ rồi.” Đang ở cửa ải nguy ngập này, Mộc Vũ Tiểu đến.“Ừ! Mình đến ngay!!” Doãn Thường Lăng đẩy Bách Vụ Thanh ra, chạy về phía Mộc Vũ Tiểu.Người thân ơi!!Mộc Vũ Tiểu thấy ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi của Doãn Thường Lăng, không nhịn được mỉm cười e thẹn, bàn tay bấu chặt vạt áo, tránh cho mình thất lễ.

Chương 73