Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 81
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Vừa dứt câu, hai người nhìn nhau im bặt.“Phụt…”Không biết là ai phì cười trước, trong lòng chua chua.Buổi giao lưu kéo dài cả ngày, mọi người mệt thì có thể nhận phòng nghỉ trưa.Doãn Thường Lăng đánh tiếng với bọn Giả Dị Gia, chạy thẳng lên tầng hai.Trước tiên là tắm rửa, sau đó rót nước cho mình, cậu rúc trên ghế bành bật TV, âm thanh TV rất to, át mất tiếng tim đập.Doãn Thường Lăng uống hết một cốc nước, cơn buồn ngủ ập tới, cậu tắt TV, tóc rối bù chui vào chăn, chớp mắt chìm vào bóng tối.Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy Đổng Hãn, bố mẹ, các bạn, và cả Bách Vụ Thanh, mơ thấy ngày hè nóng bức mà họ gặp nhau, mơ thấy họ cười, mơ thấy những cánh cửa đóng sầm hết lần này đến lần khác, mơ thấy nước mắt tuyệt vọng của bố mẹ và cuối cùng là cảm giác ngạt thở khi rơi xuống nước.Một dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Vừa dứt câu, hai người nhìn nhau im bặt.“Phụt…”Không biết là ai phì cười trước, trong lòng chua chua.Buổi giao lưu kéo dài cả ngày, mọi người mệt thì có thể nhận phòng nghỉ trưa.Doãn Thường Lăng đánh tiếng với bọn Giả Dị Gia, chạy thẳng lên tầng hai.Trước tiên là tắm rửa, sau đó rót nước cho mình, cậu rúc trên ghế bành bật TV, âm thanh TV rất to, át mất tiếng tim đập.Doãn Thường Lăng uống hết một cốc nước, cơn buồn ngủ ập tới, cậu tắt TV, tóc rối bù chui vào chăn, chớp mắt chìm vào bóng tối.Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy Đổng Hãn, bố mẹ, các bạn, và cả Bách Vụ Thanh, mơ thấy ngày hè nóng bức mà họ gặp nhau, mơ thấy họ cười, mơ thấy những cánh cửa đóng sầm hết lần này đến lần khác, mơ thấy nước mắt tuyệt vọng của bố mẹ và cuối cùng là cảm giác ngạt thở khi rơi xuống nước.Một dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Vừa dứt câu, hai người nhìn nhau im bặt.“Phụt…”Không biết là ai phì cười trước, trong lòng chua chua.Buổi giao lưu kéo dài cả ngày, mọi người mệt thì có thể nhận phòng nghỉ trưa.Doãn Thường Lăng đánh tiếng với bọn Giả Dị Gia, chạy thẳng lên tầng hai.Trước tiên là tắm rửa, sau đó rót nước cho mình, cậu rúc trên ghế bành bật TV, âm thanh TV rất to, át mất tiếng tim đập.Doãn Thường Lăng uống hết một cốc nước, cơn buồn ngủ ập tới, cậu tắt TV, tóc rối bù chui vào chăn, chớp mắt chìm vào bóng tối.Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy Đổng Hãn, bố mẹ, các bạn, và cả Bách Vụ Thanh, mơ thấy ngày hè nóng bức mà họ gặp nhau, mơ thấy họ cười, mơ thấy những cánh cửa đóng sầm hết lần này đến lần khác, mơ thấy nước mắt tuyệt vọng của bố mẹ và cuối cùng là cảm giác ngạt thở khi rơi xuống nước.Một dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.