Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 82
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Khát ghê gớm, cổ họng gần như sắp bốc khói, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, “Nước…”Vừa dứt lời, cảm giác lành lạnh áp lên môi, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, uống nước ừng ực, thỏa mãn rên hừ hừ.Một niềm thỏa mãn lớn trong đời người khó mà vượt qua được việc khi cần thứ gì thì thứ đó đã đến bên tay.Mất một lúc, Doãn Thường Lăng từ từ mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên đã thấy ánh mắt tràn ngập thương xót của Bách Vụ Thanh.Chỉ trong chớp mắt ánh nhìn đó đã biến mất, dường như thứ vừa nhìn thấy đều là ảo giác.“Cậu sao thế???” Sao chỗ nào cũng có cậu???“Tôi đến gọi cậu ăn tối, sau đó thấy cậu lại ngủ thiếp đi mất, bèn không gọi cậu dậy.” Bách Vụ Thanh cười ấm áp như gió xuân.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Khát ghê gớm, cổ họng gần như sắp bốc khói, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, “Nước…”Vừa dứt lời, cảm giác lành lạnh áp lên môi, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, uống nước ừng ực, thỏa mãn rên hừ hừ.Một niềm thỏa mãn lớn trong đời người khó mà vượt qua được việc khi cần thứ gì thì thứ đó đã đến bên tay.Mất một lúc, Doãn Thường Lăng từ từ mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên đã thấy ánh mắt tràn ngập thương xót của Bách Vụ Thanh.Chỉ trong chớp mắt ánh nhìn đó đã biến mất, dường như thứ vừa nhìn thấy đều là ảo giác.“Cậu sao thế???” Sao chỗ nào cũng có cậu???“Tôi đến gọi cậu ăn tối, sau đó thấy cậu lại ngủ thiếp đi mất, bèn không gọi cậu dậy.” Bách Vụ Thanh cười ấm áp như gió xuân.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Khát ghê gớm, cổ họng gần như sắp bốc khói, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, “Nước…”Vừa dứt lời, cảm giác lành lạnh áp lên môi, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, uống nước ừng ực, thỏa mãn rên hừ hừ.Một niềm thỏa mãn lớn trong đời người khó mà vượt qua được việc khi cần thứ gì thì thứ đó đã đến bên tay.Mất một lúc, Doãn Thường Lăng từ từ mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên đã thấy ánh mắt tràn ngập thương xót của Bách Vụ Thanh.Chỉ trong chớp mắt ánh nhìn đó đã biến mất, dường như thứ vừa nhìn thấy đều là ảo giác.“Cậu sao thế???” Sao chỗ nào cũng có cậu???“Tôi đến gọi cậu ăn tối, sau đó thấy cậu lại ngủ thiếp đi mất, bèn không gọi cậu dậy.” Bách Vụ Thanh cười ấm áp như gió xuân.