Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 88
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Buổi giao lưu kết thúc trong biểu cảm phức tạp của Doãn Thường Lăng, các cậu ấm cô chiêu nói xong chuyện cần nói, đều về nhà hết.Doãn Thường Lăng ngồi trong ô tô, bảo tài xế lái xe, giữa đường gặp phải Bách Vụ Thanh, lúc nhìn thấy cậu, khuôn mặt vô cảm của đối phương rách một góc, mỉm cười vẫy tay với cậu.Doãn Thường Lăng cũng vẫy tay.Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu chủ cũng kết bạn rồi.”“À… chắc vậy.” Doãn Thường Lăng gật đầu, cậu ôm ngực bằng một tay, nhắm hờ mắt.Đừng đập nhanh thế nữa, chỉ là bạn bè thôi.…Ngày hôm sau, suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Thường Lăng thức dậy chính là – vãi! Mình trở thành bạn bè với ánh trăng sáng thật rồi!Điên rồi!!!Doãn Thường Lăng chà răng thật mạnh, như thế đang chà cái dạ dày hối hận xanh cả ruột của mình, tuy nhiên gương mặt tươi cười của Bách Vụ Thanh vụt loé trong đầu.Động tác cậu chậm dần, cặp mắt không nhịn được mang ý cười.Thực ra cũng rất tốt… hì…“Đậu! Cười cái gì?!”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Buổi giao lưu kết thúc trong biểu cảm phức tạp của Doãn Thường Lăng, các cậu ấm cô chiêu nói xong chuyện cần nói, đều về nhà hết.Doãn Thường Lăng ngồi trong ô tô, bảo tài xế lái xe, giữa đường gặp phải Bách Vụ Thanh, lúc nhìn thấy cậu, khuôn mặt vô cảm của đối phương rách một góc, mỉm cười vẫy tay với cậu.Doãn Thường Lăng cũng vẫy tay.Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu chủ cũng kết bạn rồi.”“À… chắc vậy.” Doãn Thường Lăng gật đầu, cậu ôm ngực bằng một tay, nhắm hờ mắt.Đừng đập nhanh thế nữa, chỉ là bạn bè thôi.…Ngày hôm sau, suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Thường Lăng thức dậy chính là – vãi! Mình trở thành bạn bè với ánh trăng sáng thật rồi!Điên rồi!!!Doãn Thường Lăng chà răng thật mạnh, như thế đang chà cái dạ dày hối hận xanh cả ruột của mình, tuy nhiên gương mặt tươi cười của Bách Vụ Thanh vụt loé trong đầu.Động tác cậu chậm dần, cặp mắt không nhịn được mang ý cười.Thực ra cũng rất tốt… hì…“Đậu! Cười cái gì?!”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Buổi giao lưu kết thúc trong biểu cảm phức tạp của Doãn Thường Lăng, các cậu ấm cô chiêu nói xong chuyện cần nói, đều về nhà hết.Doãn Thường Lăng ngồi trong ô tô, bảo tài xế lái xe, giữa đường gặp phải Bách Vụ Thanh, lúc nhìn thấy cậu, khuôn mặt vô cảm của đối phương rách một góc, mỉm cười vẫy tay với cậu.Doãn Thường Lăng cũng vẫy tay.Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu chủ cũng kết bạn rồi.”“À… chắc vậy.” Doãn Thường Lăng gật đầu, cậu ôm ngực bằng một tay, nhắm hờ mắt.Đừng đập nhanh thế nữa, chỉ là bạn bè thôi.…Ngày hôm sau, suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Thường Lăng thức dậy chính là – vãi! Mình trở thành bạn bè với ánh trăng sáng thật rồi!Điên rồi!!!Doãn Thường Lăng chà răng thật mạnh, như thế đang chà cái dạ dày hối hận xanh cả ruột của mình, tuy nhiên gương mặt tươi cười của Bách Vụ Thanh vụt loé trong đầu.Động tác cậu chậm dần, cặp mắt không nhịn được mang ý cười.Thực ra cũng rất tốt… hì…“Đậu! Cười cái gì?!”