Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 91
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Câu này nhìn thì phức tạp, thực ra nếu mô phỏng một định lý Pytago sẽ dễ tính hơn nhiều, sau đó vẽ thêm ba đường phụ, chứng minh tương đẳng…”Bách Vụ Thanh giảng từ tốn, giọng nói dễ chịu dịu dàng, Doãn Thường Lăng nghe mà tai nóng bừng, cậu cố gắng đọc đề, chuyển sự chú ý của mình sang bài toán này.Dần dà, nửa người cậu lại gần Bách Vụ Thanh, gật đầu lia lịa theo lối tư duy của hắn, miệng kêu “ồ~” thì ra là thế.Bách Vụ Thanh hơi cúi đầu, mặt bị mái tóc xù của đối phương cọ một phát, trong mũi cũng toàn là mùi xả vải thoang thoảng trên người Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu, trên mặt hắn đã bắt đầu toả khí nóng.“Thế, thế này đó, hiểu chưa?” Bách Vụ Thanh che mặt bằng cánh tay, nói không được trôi chảy lắm.Lúc này Doãn Thường Lăng đã chìm đắm trong sự kỳ diệu của việc giải đề, mắt nhìn chằm chằm vào lời nhắc Bách Vụ Thanh viết trên đề bằng bút chì, gật đầu, “Hiểu rồi, cảm ơn nhé người anh em!”Cậu vỗ vai Bách Vụ Thanh, hấp tấp nói: “Sắp vào giờ rồi, tôi phải mau về lớp làm bài, cậu cũng mau lên.”Bách Vụ Thanh nhìn theo cậu bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, hơi hụt hẫng, cơ thể vẫn còn hơi nóng.Hắn hơi siết nắm tay, thì thầm: “Hình như mình đến để đi vệ sinh mà…”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Câu này nhìn thì phức tạp, thực ra nếu mô phỏng một định lý Pytago sẽ dễ tính hơn nhiều, sau đó vẽ thêm ba đường phụ, chứng minh tương đẳng…”Bách Vụ Thanh giảng từ tốn, giọng nói dễ chịu dịu dàng, Doãn Thường Lăng nghe mà tai nóng bừng, cậu cố gắng đọc đề, chuyển sự chú ý của mình sang bài toán này.Dần dà, nửa người cậu lại gần Bách Vụ Thanh, gật đầu lia lịa theo lối tư duy của hắn, miệng kêu “ồ~” thì ra là thế.Bách Vụ Thanh hơi cúi đầu, mặt bị mái tóc xù của đối phương cọ một phát, trong mũi cũng toàn là mùi xả vải thoang thoảng trên người Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu, trên mặt hắn đã bắt đầu toả khí nóng.“Thế, thế này đó, hiểu chưa?” Bách Vụ Thanh che mặt bằng cánh tay, nói không được trôi chảy lắm.Lúc này Doãn Thường Lăng đã chìm đắm trong sự kỳ diệu của việc giải đề, mắt nhìn chằm chằm vào lời nhắc Bách Vụ Thanh viết trên đề bằng bút chì, gật đầu, “Hiểu rồi, cảm ơn nhé người anh em!”Cậu vỗ vai Bách Vụ Thanh, hấp tấp nói: “Sắp vào giờ rồi, tôi phải mau về lớp làm bài, cậu cũng mau lên.”Bách Vụ Thanh nhìn theo cậu bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, hơi hụt hẫng, cơ thể vẫn còn hơi nóng.Hắn hơi siết nắm tay, thì thầm: “Hình như mình đến để đi vệ sinh mà…”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Câu này nhìn thì phức tạp, thực ra nếu mô phỏng một định lý Pytago sẽ dễ tính hơn nhiều, sau đó vẽ thêm ba đường phụ, chứng minh tương đẳng…”Bách Vụ Thanh giảng từ tốn, giọng nói dễ chịu dịu dàng, Doãn Thường Lăng nghe mà tai nóng bừng, cậu cố gắng đọc đề, chuyển sự chú ý của mình sang bài toán này.Dần dà, nửa người cậu lại gần Bách Vụ Thanh, gật đầu lia lịa theo lối tư duy của hắn, miệng kêu “ồ~” thì ra là thế.Bách Vụ Thanh hơi cúi đầu, mặt bị mái tóc xù của đối phương cọ một phát, trong mũi cũng toàn là mùi xả vải thoang thoảng trên người Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu, trên mặt hắn đã bắt đầu toả khí nóng.“Thế, thế này đó, hiểu chưa?” Bách Vụ Thanh che mặt bằng cánh tay, nói không được trôi chảy lắm.Lúc này Doãn Thường Lăng đã chìm đắm trong sự kỳ diệu của việc giải đề, mắt nhìn chằm chằm vào lời nhắc Bách Vụ Thanh viết trên đề bằng bút chì, gật đầu, “Hiểu rồi, cảm ơn nhé người anh em!”Cậu vỗ vai Bách Vụ Thanh, hấp tấp nói: “Sắp vào giờ rồi, tôi phải mau về lớp làm bài, cậu cũng mau lên.”Bách Vụ Thanh nhìn theo cậu bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, hơi hụt hẫng, cơ thể vẫn còn hơi nóng.Hắn hơi siết nắm tay, thì thầm: “Hình như mình đến để đi vệ sinh mà…”