Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 103
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng cũng không nghĩ nhiều, cậu vội vàng chui ra từ cửa nhỏ, đối mặt với một con hẻm không người, cậu vung nắm đấm, hưng phấn bừng bừng, mắt phát sáng, “Kích thích!!”“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn kem.” Bách Vụ Thanh bất lực liếc nhìn Doãn Thường Lăng, dẫn cậu ra khỏi ngõ, bên cạnh là một con phố ẩm thực, cách đó không xa có một quán “Băng Duyệt”, lần trước từng đến một lần, ở ngay sau trường.Chủ quán vẫn nhận ra họ, vẫn là cỡ to, có điều lần này là vị kép dâu tây.Tìm đại một chỗ ngồi xuống, Bách Vụ Thanh đưa cả hai cái cho Doãn Thường Lăng, ánh mắt long lanh, “Chừa ốc quế cho mình là được.”“Bụp!” Mặt Doãn Thường Lăng bỗng đỏ bừng.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng cũng không nghĩ nhiều, cậu vội vàng chui ra từ cửa nhỏ, đối mặt với một con hẻm không người, cậu vung nắm đấm, hưng phấn bừng bừng, mắt phát sáng, “Kích thích!!”“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn kem.” Bách Vụ Thanh bất lực liếc nhìn Doãn Thường Lăng, dẫn cậu ra khỏi ngõ, bên cạnh là một con phố ẩm thực, cách đó không xa có một quán “Băng Duyệt”, lần trước từng đến một lần, ở ngay sau trường.Chủ quán vẫn nhận ra họ, vẫn là cỡ to, có điều lần này là vị kép dâu tây.Tìm đại một chỗ ngồi xuống, Bách Vụ Thanh đưa cả hai cái cho Doãn Thường Lăng, ánh mắt long lanh, “Chừa ốc quế cho mình là được.”“Bụp!” Mặt Doãn Thường Lăng bỗng đỏ bừng.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng cũng không nghĩ nhiều, cậu vội vàng chui ra từ cửa nhỏ, đối mặt với một con hẻm không người, cậu vung nắm đấm, hưng phấn bừng bừng, mắt phát sáng, “Kích thích!!”“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn kem.” Bách Vụ Thanh bất lực liếc nhìn Doãn Thường Lăng, dẫn cậu ra khỏi ngõ, bên cạnh là một con phố ẩm thực, cách đó không xa có một quán “Băng Duyệt”, lần trước từng đến một lần, ở ngay sau trường.Chủ quán vẫn nhận ra họ, vẫn là cỡ to, có điều lần này là vị kép dâu tây.Tìm đại một chỗ ngồi xuống, Bách Vụ Thanh đưa cả hai cái cho Doãn Thường Lăng, ánh mắt long lanh, “Chừa ốc quế cho mình là được.”“Bụp!” Mặt Doãn Thường Lăng bỗng đỏ bừng.