Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 104
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Cậu không chê à?” Doãn Thường Lăng đẩy kem, cố gắng khiến mình bình tĩnh.“Lần trước mình chê à?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.Bây giờ đang từ từ vào hè, không khí khô, nhưng nhiệt độ vẫn chưa cao, vẫn còn se lạnh cuối xuân, Doãn Thường Lăng đã chuyển sang áo cộc tay từ lâu, bên ngoài khoác bừa đồng phục trường, nhiệt độ vốn vừa phải giờ lại nóng lên vô cớ.“Éc… tôi nghe nói, hình như cậu không ăn được đồ lạnh…” Doãn Thường Lăng ăn một miếng kem, ngẫm nghĩ rồi vội nói: “Mấy hôm trước vừa mới nghe nói xong.”Vậy nên ban đầu tôi mời cậu ăn kem hoàn toàn không phải cố ý!!“Không ăn đồ lạnh được, không có nghĩa là không thích.” Bách Vụ Thanh nhìn kem đăm đăm, thử cắn một miếng nhỏ, lập tức cứng đờ mặt, ngay cả bàn tay thõng một bên cũng co giật.Doãn Thường Lăng thở dài, nhận lấy kem, “Người anh em, lãng phí là hành vi đáng hổ thẹn, không ăn được thì sau này đừng mua kem nữa.”“Không sao, mình chỉ ăn ít thôi, mấy năm nữa là thích nghi được.” Dựa theo thời gian thích nghi trước đây của hắn, mấy năm nữa là đủ.Ánh mắt nhìn hắn của Doãn Thường Lăng cứ như nhìn tên điên, “Tôi vẫn không thể hiểu được tư duy của học sinh giỏi như cậu, không ăn được thì không ăn thôi, chẳng ai ép cậu nhất định phải khắc phục trở ngại sinh lý của mình, cậu đừng gây áp lực cho bản thân như thế! Cậu nhìn tôi đây, bẩm sinh đẹp trai, học giỏi, nhưng có điều tôi không chơi được bóng rổ, tôi cũng có buồn đâu? Nhìn thoáng ra đi người anh em.”Doãn Thường Lăng cứ gọi người anh em hoài, đến mức Bách Vụ Thanh mụ cả đầu, nhưng hắn không trả lời đối phương, chỉ mỉm cười, chờ đợi cái ốc quế đó.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Cậu không chê à?” Doãn Thường Lăng đẩy kem, cố gắng khiến mình bình tĩnh.“Lần trước mình chê à?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.Bây giờ đang từ từ vào hè, không khí khô, nhưng nhiệt độ vẫn chưa cao, vẫn còn se lạnh cuối xuân, Doãn Thường Lăng đã chuyển sang áo cộc tay từ lâu, bên ngoài khoác bừa đồng phục trường, nhiệt độ vốn vừa phải giờ lại nóng lên vô cớ.“Éc… tôi nghe nói, hình như cậu không ăn được đồ lạnh…” Doãn Thường Lăng ăn một miếng kem, ngẫm nghĩ rồi vội nói: “Mấy hôm trước vừa mới nghe nói xong.”Vậy nên ban đầu tôi mời cậu ăn kem hoàn toàn không phải cố ý!!“Không ăn đồ lạnh được, không có nghĩa là không thích.” Bách Vụ Thanh nhìn kem đăm đăm, thử cắn một miếng nhỏ, lập tức cứng đờ mặt, ngay cả bàn tay thõng một bên cũng co giật.Doãn Thường Lăng thở dài, nhận lấy kem, “Người anh em, lãng phí là hành vi đáng hổ thẹn, không ăn được thì sau này đừng mua kem nữa.”“Không sao, mình chỉ ăn ít thôi, mấy năm nữa là thích nghi được.” Dựa theo thời gian thích nghi trước đây của hắn, mấy năm nữa là đủ.Ánh mắt nhìn hắn của Doãn Thường Lăng cứ như nhìn tên điên, “Tôi vẫn không thể hiểu được tư duy của học sinh giỏi như cậu, không ăn được thì không ăn thôi, chẳng ai ép cậu nhất định phải khắc phục trở ngại sinh lý của mình, cậu đừng gây áp lực cho bản thân như thế! Cậu nhìn tôi đây, bẩm sinh đẹp trai, học giỏi, nhưng có điều tôi không chơi được bóng rổ, tôi cũng có buồn đâu? Nhìn thoáng ra đi người anh em.”Doãn Thường Lăng cứ gọi người anh em hoài, đến mức Bách Vụ Thanh mụ cả đầu, nhưng hắn không trả lời đối phương, chỉ mỉm cười, chờ đợi cái ốc quế đó.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Cậu không chê à?” Doãn Thường Lăng đẩy kem, cố gắng khiến mình bình tĩnh.“Lần trước mình chê à?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.Bây giờ đang từ từ vào hè, không khí khô, nhưng nhiệt độ vẫn chưa cao, vẫn còn se lạnh cuối xuân, Doãn Thường Lăng đã chuyển sang áo cộc tay từ lâu, bên ngoài khoác bừa đồng phục trường, nhiệt độ vốn vừa phải giờ lại nóng lên vô cớ.“Éc… tôi nghe nói, hình như cậu không ăn được đồ lạnh…” Doãn Thường Lăng ăn một miếng kem, ngẫm nghĩ rồi vội nói: “Mấy hôm trước vừa mới nghe nói xong.”Vậy nên ban đầu tôi mời cậu ăn kem hoàn toàn không phải cố ý!!“Không ăn đồ lạnh được, không có nghĩa là không thích.” Bách Vụ Thanh nhìn kem đăm đăm, thử cắn một miếng nhỏ, lập tức cứng đờ mặt, ngay cả bàn tay thõng một bên cũng co giật.Doãn Thường Lăng thở dài, nhận lấy kem, “Người anh em, lãng phí là hành vi đáng hổ thẹn, không ăn được thì sau này đừng mua kem nữa.”“Không sao, mình chỉ ăn ít thôi, mấy năm nữa là thích nghi được.” Dựa theo thời gian thích nghi trước đây của hắn, mấy năm nữa là đủ.Ánh mắt nhìn hắn của Doãn Thường Lăng cứ như nhìn tên điên, “Tôi vẫn không thể hiểu được tư duy của học sinh giỏi như cậu, không ăn được thì không ăn thôi, chẳng ai ép cậu nhất định phải khắc phục trở ngại sinh lý của mình, cậu đừng gây áp lực cho bản thân như thế! Cậu nhìn tôi đây, bẩm sinh đẹp trai, học giỏi, nhưng có điều tôi không chơi được bóng rổ, tôi cũng có buồn đâu? Nhìn thoáng ra đi người anh em.”Doãn Thường Lăng cứ gọi người anh em hoài, đến mức Bách Vụ Thanh mụ cả đầu, nhưng hắn không trả lời đối phương, chỉ mỉm cười, chờ đợi cái ốc quế đó.