Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 117
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Thứ hai đi học, chỉ trong vòng hai ngày, nhiệt độ đã tăng vọt lên mấy độ liền.Những người béo tốt đã bắt đầu mặc áo cộc tay, Doãn Thường Lăng thì chưa, chỉ đổi áo cộc tay bên trong đồng phục trường thành áo ba lỗ màu trắng. Dù sao thì cũng không cởi ra, chẳng ai nhận ra cả.Bách Vụ Thanh vẫn tình cờ gặp phải cậu như trước, hai người tiện đường bèn đi cùng nhau, bầu không khí hoà hợp hơn hẳn.“Vương Đông Kỳ chết tiệt đứng đó cho tôi!!”Giọng Giả Dị Gia sau lưng như sấm đánh ngang tai, lúc chạy qua Doãn Thường Lăng, Vương Đông Kỳ kẹp phắt cổ cậu, “Ô! Đi cùng nhé!”Cậu ta không dừng động tác, kéo Doãn Thường Lăng chạy theo.“Đậu má má má má… Vương Đông Kỳ!!” Doãn Thường Lăng vốn đang trong tình trạng không đề phòng, bất ngờ bị kẹp cổ, phần lớn trọng lượng của Vương Đông Kỳ đè trên người cậu, để đảm bảo không bị ngã, Doãn Thường Lăng chỉ có thể chống đỡ, hơn nữa còn phải chạy theo Vương Đông Kỳ.Xuất phát từ khát vọng lớn nhất đối với tính mạng mình, Doãn Thường Lăng chắc chắn là đã liều mạng đỡ cậu ta, còn Vương Đông Kỳ thì nhận được cách chạy tiết kiệm sức lực hoàn hảo nhất, an toàn nhất.Một người gào thét thảm thiết, một người khác thì cười phớ lớ.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Thứ hai đi học, chỉ trong vòng hai ngày, nhiệt độ đã tăng vọt lên mấy độ liền.Những người béo tốt đã bắt đầu mặc áo cộc tay, Doãn Thường Lăng thì chưa, chỉ đổi áo cộc tay bên trong đồng phục trường thành áo ba lỗ màu trắng. Dù sao thì cũng không cởi ra, chẳng ai nhận ra cả.Bách Vụ Thanh vẫn tình cờ gặp phải cậu như trước, hai người tiện đường bèn đi cùng nhau, bầu không khí hoà hợp hơn hẳn.“Vương Đông Kỳ chết tiệt đứng đó cho tôi!!”Giọng Giả Dị Gia sau lưng như sấm đánh ngang tai, lúc chạy qua Doãn Thường Lăng, Vương Đông Kỳ kẹp phắt cổ cậu, “Ô! Đi cùng nhé!”Cậu ta không dừng động tác, kéo Doãn Thường Lăng chạy theo.“Đậu má má má má… Vương Đông Kỳ!!” Doãn Thường Lăng vốn đang trong tình trạng không đề phòng, bất ngờ bị kẹp cổ, phần lớn trọng lượng của Vương Đông Kỳ đè trên người cậu, để đảm bảo không bị ngã, Doãn Thường Lăng chỉ có thể chống đỡ, hơn nữa còn phải chạy theo Vương Đông Kỳ.Xuất phát từ khát vọng lớn nhất đối với tính mạng mình, Doãn Thường Lăng chắc chắn là đã liều mạng đỡ cậu ta, còn Vương Đông Kỳ thì nhận được cách chạy tiết kiệm sức lực hoàn hảo nhất, an toàn nhất.Một người gào thét thảm thiết, một người khác thì cười phớ lớ.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Thứ hai đi học, chỉ trong vòng hai ngày, nhiệt độ đã tăng vọt lên mấy độ liền.Những người béo tốt đã bắt đầu mặc áo cộc tay, Doãn Thường Lăng thì chưa, chỉ đổi áo cộc tay bên trong đồng phục trường thành áo ba lỗ màu trắng. Dù sao thì cũng không cởi ra, chẳng ai nhận ra cả.Bách Vụ Thanh vẫn tình cờ gặp phải cậu như trước, hai người tiện đường bèn đi cùng nhau, bầu không khí hoà hợp hơn hẳn.“Vương Đông Kỳ chết tiệt đứng đó cho tôi!!”Giọng Giả Dị Gia sau lưng như sấm đánh ngang tai, lúc chạy qua Doãn Thường Lăng, Vương Đông Kỳ kẹp phắt cổ cậu, “Ô! Đi cùng nhé!”Cậu ta không dừng động tác, kéo Doãn Thường Lăng chạy theo.“Đậu má má má má… Vương Đông Kỳ!!” Doãn Thường Lăng vốn đang trong tình trạng không đề phòng, bất ngờ bị kẹp cổ, phần lớn trọng lượng của Vương Đông Kỳ đè trên người cậu, để đảm bảo không bị ngã, Doãn Thường Lăng chỉ có thể chống đỡ, hơn nữa còn phải chạy theo Vương Đông Kỳ.Xuất phát từ khát vọng lớn nhất đối với tính mạng mình, Doãn Thường Lăng chắc chắn là đã liều mạng đỡ cậu ta, còn Vương Đông Kỳ thì nhận được cách chạy tiết kiệm sức lực hoàn hảo nhất, an toàn nhất.Một người gào thét thảm thiết, một người khác thì cười phớ lớ.