Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 121

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi có điểm thi tháng, có người vui có người buồn, kèm theo đó là cuộc họp phụ huynh một tuần nữa.Thực tế thì kiểu họp hành này đối với họ mà nói dù có hay không đều như nhau, vì phụ huynh của con cái sống ở ngôi trường này đều là gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, chạy đôn chạy đáo suốt ngày, dù ngồi trong văn phòng cũng có một đống hồ sơ cần họ đọc.Cơ bản là không có thời gian.Vậy nên ban đầu Doãn Thường Lăng vốn không định kể chuyện này cho bố Doãn mẹ Doãn, tuy nhiên cậu quên mất vẫn còn thứ là sổ liên lạc điện tử.Ngày họp phụ huynh, cậu nhìn thấy bố mẹ mình ăn mặc lộng lẫy, thời tiết đã vào hè, mọi người đều mặc đồng phục mùa hè mà vẫn túa mồ hôi.Vốn dĩ Doãn Thường Lăng nghĩ là đủ ảo rồi, tuy nhiên cậu hoàn toàn không ngờ được toàn bộ phụ huynh đều đến, hơn nữa ăn mặc trang trọng khác thường.Hai lớp 10 đều tưởng mình bị hoa mắt, ra khỏi lớp, nhìn thấy các lớp khác vẫn trống huếch trống hoác, lập tức yên tâm.Ngôi trường này vẫn còn bình thường!

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi có điểm thi tháng, có người vui có người buồn, kèm theo đó là cuộc họp phụ huynh một tuần nữa.Thực tế thì kiểu họp hành này đối với họ mà nói dù có hay không đều như nhau, vì phụ huynh của con cái sống ở ngôi trường này đều là gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, chạy đôn chạy đáo suốt ngày, dù ngồi trong văn phòng cũng có một đống hồ sơ cần họ đọc.Cơ bản là không có thời gian.Vậy nên ban đầu Doãn Thường Lăng vốn không định kể chuyện này cho bố Doãn mẹ Doãn, tuy nhiên cậu quên mất vẫn còn thứ là sổ liên lạc điện tử.Ngày họp phụ huynh, cậu nhìn thấy bố mẹ mình ăn mặc lộng lẫy, thời tiết đã vào hè, mọi người đều mặc đồng phục mùa hè mà vẫn túa mồ hôi.Vốn dĩ Doãn Thường Lăng nghĩ là đủ ảo rồi, tuy nhiên cậu hoàn toàn không ngờ được toàn bộ phụ huynh đều đến, hơn nữa ăn mặc trang trọng khác thường.Hai lớp 10 đều tưởng mình bị hoa mắt, ra khỏi lớp, nhìn thấy các lớp khác vẫn trống huếch trống hoác, lập tức yên tâm.Ngôi trường này vẫn còn bình thường!

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi có điểm thi tháng, có người vui có người buồn, kèm theo đó là cuộc họp phụ huynh một tuần nữa.Thực tế thì kiểu họp hành này đối với họ mà nói dù có hay không đều như nhau, vì phụ huynh của con cái sống ở ngôi trường này đều là gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, chạy đôn chạy đáo suốt ngày, dù ngồi trong văn phòng cũng có một đống hồ sơ cần họ đọc.Cơ bản là không có thời gian.Vậy nên ban đầu Doãn Thường Lăng vốn không định kể chuyện này cho bố Doãn mẹ Doãn, tuy nhiên cậu quên mất vẫn còn thứ là sổ liên lạc điện tử.Ngày họp phụ huynh, cậu nhìn thấy bố mẹ mình ăn mặc lộng lẫy, thời tiết đã vào hè, mọi người đều mặc đồng phục mùa hè mà vẫn túa mồ hôi.Vốn dĩ Doãn Thường Lăng nghĩ là đủ ảo rồi, tuy nhiên cậu hoàn toàn không ngờ được toàn bộ phụ huynh đều đến, hơn nữa ăn mặc trang trọng khác thường.Hai lớp 10 đều tưởng mình bị hoa mắt, ra khỏi lớp, nhìn thấy các lớp khác vẫn trống huếch trống hoác, lập tức yên tâm.Ngôi trường này vẫn còn bình thường!

Chương 121