Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 128
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đến sớm, vậy nên thời gian online cũng kết thúc sớm, dọn dẹp đồ định về nhà.Vốn dĩ Doãn Thường Lăng cũng định đi, nhưng Bách Vụ Thanh kéo cậu, ra hiệu cho cậu chờ một lát, thế là hai người kia bèn đi trước.Hai người còn lại chơi cặp thêm một ván nữa.Lúc ra ngoài, trời đã nhuộm vàng, bóng người thưa thớt, hai cậu thiếu niên một trái một phải đi thong thả trên đường.Người cao hơn trong hai người gãi tóc, cúi đầu xuống nói một câu với người còn lại.Người kia trợn tròn mắt, mặt hai người đều đỏ bừng.“Cậu nói gì?!” Doãn Thường Lăng hỏi thêm lần nữa.Bách Vụ Thanh thở hắt ra, hai tay nắm rất chặt, giọng nói run rẩy, “Mình bảo, mình thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đến sớm, vậy nên thời gian online cũng kết thúc sớm, dọn dẹp đồ định về nhà.Vốn dĩ Doãn Thường Lăng cũng định đi, nhưng Bách Vụ Thanh kéo cậu, ra hiệu cho cậu chờ một lát, thế là hai người kia bèn đi trước.Hai người còn lại chơi cặp thêm một ván nữa.Lúc ra ngoài, trời đã nhuộm vàng, bóng người thưa thớt, hai cậu thiếu niên một trái một phải đi thong thả trên đường.Người cao hơn trong hai người gãi tóc, cúi đầu xuống nói một câu với người còn lại.Người kia trợn tròn mắt, mặt hai người đều đỏ bừng.“Cậu nói gì?!” Doãn Thường Lăng hỏi thêm lần nữa.Bách Vụ Thanh thở hắt ra, hai tay nắm rất chặt, giọng nói run rẩy, “Mình bảo, mình thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đến sớm, vậy nên thời gian online cũng kết thúc sớm, dọn dẹp đồ định về nhà.Vốn dĩ Doãn Thường Lăng cũng định đi, nhưng Bách Vụ Thanh kéo cậu, ra hiệu cho cậu chờ một lát, thế là hai người kia bèn đi trước.Hai người còn lại chơi cặp thêm một ván nữa.Lúc ra ngoài, trời đã nhuộm vàng, bóng người thưa thớt, hai cậu thiếu niên một trái một phải đi thong thả trên đường.Người cao hơn trong hai người gãi tóc, cúi đầu xuống nói một câu với người còn lại.Người kia trợn tròn mắt, mặt hai người đều đỏ bừng.“Cậu nói gì?!” Doãn Thường Lăng hỏi thêm lần nữa.Bách Vụ Thanh thở hắt ra, hai tay nắm rất chặt, giọng nói run rẩy, “Mình bảo, mình thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.”