Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 130
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Thích cần nói lý do à?” Bách Vụ Thanh nắm tay Doãn Thường Lăng, lòng bàn tay hai người đều túa một lớp mồ hôi mỏng.“Còn phải hỏi à.”“Ừm…” Bách Vụ Thanh nhìn dáng vẻ không nói thì không ngừng của Doãn Thường Lăng, nhoẻn cười.“Mình thích mắt, mũi, miệng của cậu, thích cậu lúc nào cũng tươi cười, thích cậu gần gũi, thích vẻ ngạc nhiên thi thoảng xuất hiện trên mặt cậu, thích cậu lúc nghiêm túc, thích cậu lúc thiếu đứng đắn, ban đầu là thích từ cái nhìn đầu tiên, sau này là càng ngày càng thích, bất kể bao nhiêu lần, cứ nhìn thấy cậu, tim đều đập thình thịch.Mình không thích cậu gần gũi với người khác quá, nhưng mình không có tư cách ngăn cản, ghen tị làm mình phát điên, mình hy vọng cậu cho mình quyền để mình cười cùng cậu, khóc cùng cậu, ghen tuông lúc cậu chơi với người khác, dâng hiến nụ hôn của mình khi cậu buồn, ôm cậu lúc cậu cần, mình muốn ở bên cậu, cho tới mãi mãi.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Thích cần nói lý do à?” Bách Vụ Thanh nắm tay Doãn Thường Lăng, lòng bàn tay hai người đều túa một lớp mồ hôi mỏng.“Còn phải hỏi à.”“Ừm…” Bách Vụ Thanh nhìn dáng vẻ không nói thì không ngừng của Doãn Thường Lăng, nhoẻn cười.“Mình thích mắt, mũi, miệng của cậu, thích cậu lúc nào cũng tươi cười, thích cậu gần gũi, thích vẻ ngạc nhiên thi thoảng xuất hiện trên mặt cậu, thích cậu lúc nghiêm túc, thích cậu lúc thiếu đứng đắn, ban đầu là thích từ cái nhìn đầu tiên, sau này là càng ngày càng thích, bất kể bao nhiêu lần, cứ nhìn thấy cậu, tim đều đập thình thịch.Mình không thích cậu gần gũi với người khác quá, nhưng mình không có tư cách ngăn cản, ghen tị làm mình phát điên, mình hy vọng cậu cho mình quyền để mình cười cùng cậu, khóc cùng cậu, ghen tuông lúc cậu chơi với người khác, dâng hiến nụ hôn của mình khi cậu buồn, ôm cậu lúc cậu cần, mình muốn ở bên cậu, cho tới mãi mãi.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Thích cần nói lý do à?” Bách Vụ Thanh nắm tay Doãn Thường Lăng, lòng bàn tay hai người đều túa một lớp mồ hôi mỏng.“Còn phải hỏi à.”“Ừm…” Bách Vụ Thanh nhìn dáng vẻ không nói thì không ngừng của Doãn Thường Lăng, nhoẻn cười.“Mình thích mắt, mũi, miệng của cậu, thích cậu lúc nào cũng tươi cười, thích cậu gần gũi, thích vẻ ngạc nhiên thi thoảng xuất hiện trên mặt cậu, thích cậu lúc nghiêm túc, thích cậu lúc thiếu đứng đắn, ban đầu là thích từ cái nhìn đầu tiên, sau này là càng ngày càng thích, bất kể bao nhiêu lần, cứ nhìn thấy cậu, tim đều đập thình thịch.Mình không thích cậu gần gũi với người khác quá, nhưng mình không có tư cách ngăn cản, ghen tị làm mình phát điên, mình hy vọng cậu cho mình quyền để mình cười cùng cậu, khóc cùng cậu, ghen tuông lúc cậu chơi với người khác, dâng hiến nụ hôn của mình khi cậu buồn, ôm cậu lúc cậu cần, mình muốn ở bên cậu, cho tới mãi mãi.”