Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 131
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Chà…” Doãn Thường Lăng nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, cậu ngây người mấy giây, rồi giơ tay che mặt đối phương, “Đừng nhìn nữa, nhìn gì mà nhìn?!”“Đỏ mặt rồi à?” Bách Vụ Thanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Doãn Thường Lăng qua kẽ ngón tay đó.“Ai thèm đỏ mặt! Tôi không đỏ mặt! Đừng nhìn tôi!!” Doãn Thường Lăng ra sức muốn thoát khỏi Bách Vụ Thanh, nhưng đối phương một mực không buông tay, cậu chỉ có thể quay mặt mình đi chỗ khác.Bách Vụ Thanh hà hơi vào lòng bàn tay cậu, cậu rùng mình rụt tay về.Chỉ thấy mặt cậu đỏ như gấc, vành mắt cũng đỏ, nhìn đi chỗ khác, hết cách bèn dùng tay che mặt mình, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất vùi mặt vào chân, chỉ chừa ra hai chóp tai đỏ bừng.Bách Vụ Thanh ngồi xổm đối diện cậu, hai tay đặt trên vai cậu, cứ như dỗ trẻ con, “Cậu có thích mình không?”Hồi lâu sau, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, để lộ một bên mắt, hơi dè dặt, cậu giơ một tay ra kéo tay Bách Vụ Thanh, giọng lẩm bẩm.“Thích.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Chà…” Doãn Thường Lăng nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, cậu ngây người mấy giây, rồi giơ tay che mặt đối phương, “Đừng nhìn nữa, nhìn gì mà nhìn?!”“Đỏ mặt rồi à?” Bách Vụ Thanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Doãn Thường Lăng qua kẽ ngón tay đó.“Ai thèm đỏ mặt! Tôi không đỏ mặt! Đừng nhìn tôi!!” Doãn Thường Lăng ra sức muốn thoát khỏi Bách Vụ Thanh, nhưng đối phương một mực không buông tay, cậu chỉ có thể quay mặt mình đi chỗ khác.Bách Vụ Thanh hà hơi vào lòng bàn tay cậu, cậu rùng mình rụt tay về.Chỉ thấy mặt cậu đỏ như gấc, vành mắt cũng đỏ, nhìn đi chỗ khác, hết cách bèn dùng tay che mặt mình, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất vùi mặt vào chân, chỉ chừa ra hai chóp tai đỏ bừng.Bách Vụ Thanh ngồi xổm đối diện cậu, hai tay đặt trên vai cậu, cứ như dỗ trẻ con, “Cậu có thích mình không?”Hồi lâu sau, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, để lộ một bên mắt, hơi dè dặt, cậu giơ một tay ra kéo tay Bách Vụ Thanh, giọng lẩm bẩm.“Thích.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Chà…” Doãn Thường Lăng nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, cậu ngây người mấy giây, rồi giơ tay che mặt đối phương, “Đừng nhìn nữa, nhìn gì mà nhìn?!”“Đỏ mặt rồi à?” Bách Vụ Thanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Doãn Thường Lăng qua kẽ ngón tay đó.“Ai thèm đỏ mặt! Tôi không đỏ mặt! Đừng nhìn tôi!!” Doãn Thường Lăng ra sức muốn thoát khỏi Bách Vụ Thanh, nhưng đối phương một mực không buông tay, cậu chỉ có thể quay mặt mình đi chỗ khác.Bách Vụ Thanh hà hơi vào lòng bàn tay cậu, cậu rùng mình rụt tay về.Chỉ thấy mặt cậu đỏ như gấc, vành mắt cũng đỏ, nhìn đi chỗ khác, hết cách bèn dùng tay che mặt mình, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất vùi mặt vào chân, chỉ chừa ra hai chóp tai đỏ bừng.Bách Vụ Thanh ngồi xổm đối diện cậu, hai tay đặt trên vai cậu, cứ như dỗ trẻ con, “Cậu có thích mình không?”Hồi lâu sau, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, để lộ một bên mắt, hơi dè dặt, cậu giơ một tay ra kéo tay Bách Vụ Thanh, giọng lẩm bẩm.“Thích.”