Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 151

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh đã trao đổi số điện thoại từ lâu, nhưng chưa bao giờ gọi điện lấy một lần.Một là vì trong giờ học không cho mang theo điện thoại, hai là vì thường thì Bách Vụ Thanh tìm cậu đều sẽ tìm trực tiếp, cơ bản là không cần dùng đến.Hôm nay tan học, Doãn Thường Lăng kéo người đang định lên xe, nói: “Sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại, nhà anh cũng không gần nhà em, cứ chạy qua chạy lại, ngoài trời lạnh thế này, anh không sợ bị cóng à?”Kết quả Bách Vụ Thanh mặt dày ôm chầm lấy Doãn Thường Lăng, dụi đầu vào cậu, “Anh tìm em là có việc cực cực quan trọng, phải nói trực tiếp.”“Việc quan trọng gì? Trên đường đi gặp một con chó, nó sủa anh à? Đề bài có thể dùng ba cách để giải, không biết dùng cách nào? Đi ngang qua công viên nhìn thấy hai hòn đá cuội màu sắc khác hẳn nhau, nhưng đều là hình vuông? Sáng sớm phát hiện ra cỏ ven đường đọng sương? Tổ sư anh muộn thêm chút, ngay cả tan thành nước em cũng không nhìn thấy! Anh ngốc à, không chụp ảnh gửi cho em được à?” Doãn Thường Lăng vừa cáu vừa thương.“Nhưng anh nhớ em mà…” Bách Vụ Thanh tủi thân phản bác, “Vả lại anh muốn kể hết mọi chuyện thú vị anh nhìn thấy cho em.”“Xuỳ, đừng nói sến súa thế, anh phải kiềm chế hành vi này của mình, điện thoại là để anh dùng, đừng coi nó thành cục gạch.” Doãn Thường Lăng không dao động mảy may.“Thế thì được… nếu em nhớ anh thì gọi điện cho anh, anh sẽ xuất hiện trước mặt em ngay lập tức.” Bách Vụ Thanh bịn rịn lưu luyến.“Đi đi, ngày mai lại gặp rồi.” Doãn Thường Lăng bất lực đẩy hắn.…Đêm nằm trên giường, tủ đầu giường đặt hai hòn đá màu sắc khác nhau và một cọng cỏ khô.Doãn Thường Lăng cầm điện thoại, đăng nhập QQ, lặng lẽ nhìn ảnh đại diện của Bách Vụ Thanh, là một chú mèo trắng ngoan ngoãn, cười híp mắt rất đáng yêu.Tít tít.Bách Vụ Thanh đã online.Bách: ‘Mau! Vợ ơi! ヾ(●`●)’Doãn: ‘Phắn, ai là vợ anh?’Doãn: ‘Nói đi, có chuyện gì?’Bách: ‘Em cũng làm một người tí hon đi! (ˊvˋ*)’Doãn: ‘Người tí hon gì cơ?’Bách: ‘Cái bên dưới giao diện trò chuyện của mình ấy. Mau lên! Em cũng làm một cái đi!’Doãn: ‘Anh bảo CM Show á? Làm cái đó làm gì? Có trẻ con không hả? _(ツ)_/’Bách: ‘Anh muốn ghép thành một cặp với em, đi mà! (°ω°`)’Doãn: ‘…’…Bách: ‘Vợ ơi, của em không đẹp bằng của anh.’

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh đã trao đổi số điện thoại từ lâu, nhưng chưa bao giờ gọi điện lấy một lần.Một là vì trong giờ học không cho mang theo điện thoại, hai là vì thường thì Bách Vụ Thanh tìm cậu đều sẽ tìm trực tiếp, cơ bản là không cần dùng đến.Hôm nay tan học, Doãn Thường Lăng kéo người đang định lên xe, nói: “Sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại, nhà anh cũng không gần nhà em, cứ chạy qua chạy lại, ngoài trời lạnh thế này, anh không sợ bị cóng à?”Kết quả Bách Vụ Thanh mặt dày ôm chầm lấy Doãn Thường Lăng, dụi đầu vào cậu, “Anh tìm em là có việc cực cực quan trọng, phải nói trực tiếp.”“Việc quan trọng gì? Trên đường đi gặp một con chó, nó sủa anh à? Đề bài có thể dùng ba cách để giải, không biết dùng cách nào? Đi ngang qua công viên nhìn thấy hai hòn đá cuội màu sắc khác hẳn nhau, nhưng đều là hình vuông? Sáng sớm phát hiện ra cỏ ven đường đọng sương? Tổ sư anh muộn thêm chút, ngay cả tan thành nước em cũng không nhìn thấy! Anh ngốc à, không chụp ảnh gửi cho em được à?” Doãn Thường Lăng vừa cáu vừa thương.“Nhưng anh nhớ em mà…” Bách Vụ Thanh tủi thân phản bác, “Vả lại anh muốn kể hết mọi chuyện thú vị anh nhìn thấy cho em.”“Xuỳ, đừng nói sến súa thế, anh phải kiềm chế hành vi này của mình, điện thoại là để anh dùng, đừng coi nó thành cục gạch.” Doãn Thường Lăng không dao động mảy may.“Thế thì được… nếu em nhớ anh thì gọi điện cho anh, anh sẽ xuất hiện trước mặt em ngay lập tức.” Bách Vụ Thanh bịn rịn lưu luyến.“Đi đi, ngày mai lại gặp rồi.” Doãn Thường Lăng bất lực đẩy hắn.…Đêm nằm trên giường, tủ đầu giường đặt hai hòn đá màu sắc khác nhau và một cọng cỏ khô.Doãn Thường Lăng cầm điện thoại, đăng nhập QQ, lặng lẽ nhìn ảnh đại diện của Bách Vụ Thanh, là một chú mèo trắng ngoan ngoãn, cười híp mắt rất đáng yêu.Tít tít.Bách Vụ Thanh đã online.Bách: ‘Mau! Vợ ơi! ヾ(●`●)’Doãn: ‘Phắn, ai là vợ anh?’Doãn: ‘Nói đi, có chuyện gì?’Bách: ‘Em cũng làm một người tí hon đi! (ˊvˋ*)’Doãn: ‘Người tí hon gì cơ?’Bách: ‘Cái bên dưới giao diện trò chuyện của mình ấy. Mau lên! Em cũng làm một cái đi!’Doãn: ‘Anh bảo CM Show á? Làm cái đó làm gì? Có trẻ con không hả? _(ツ)_/’Bách: ‘Anh muốn ghép thành một cặp với em, đi mà! (°ω°`)’Doãn: ‘…’…Bách: ‘Vợ ơi, của em không đẹp bằng của anh.’

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh đã trao đổi số điện thoại từ lâu, nhưng chưa bao giờ gọi điện lấy một lần.Một là vì trong giờ học không cho mang theo điện thoại, hai là vì thường thì Bách Vụ Thanh tìm cậu đều sẽ tìm trực tiếp, cơ bản là không cần dùng đến.Hôm nay tan học, Doãn Thường Lăng kéo người đang định lên xe, nói: “Sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại, nhà anh cũng không gần nhà em, cứ chạy qua chạy lại, ngoài trời lạnh thế này, anh không sợ bị cóng à?”Kết quả Bách Vụ Thanh mặt dày ôm chầm lấy Doãn Thường Lăng, dụi đầu vào cậu, “Anh tìm em là có việc cực cực quan trọng, phải nói trực tiếp.”“Việc quan trọng gì? Trên đường đi gặp một con chó, nó sủa anh à? Đề bài có thể dùng ba cách để giải, không biết dùng cách nào? Đi ngang qua công viên nhìn thấy hai hòn đá cuội màu sắc khác hẳn nhau, nhưng đều là hình vuông? Sáng sớm phát hiện ra cỏ ven đường đọng sương? Tổ sư anh muộn thêm chút, ngay cả tan thành nước em cũng không nhìn thấy! Anh ngốc à, không chụp ảnh gửi cho em được à?” Doãn Thường Lăng vừa cáu vừa thương.“Nhưng anh nhớ em mà…” Bách Vụ Thanh tủi thân phản bác, “Vả lại anh muốn kể hết mọi chuyện thú vị anh nhìn thấy cho em.”“Xuỳ, đừng nói sến súa thế, anh phải kiềm chế hành vi này của mình, điện thoại là để anh dùng, đừng coi nó thành cục gạch.” Doãn Thường Lăng không dao động mảy may.“Thế thì được… nếu em nhớ anh thì gọi điện cho anh, anh sẽ xuất hiện trước mặt em ngay lập tức.” Bách Vụ Thanh bịn rịn lưu luyến.“Đi đi, ngày mai lại gặp rồi.” Doãn Thường Lăng bất lực đẩy hắn.…Đêm nằm trên giường, tủ đầu giường đặt hai hòn đá màu sắc khác nhau và một cọng cỏ khô.Doãn Thường Lăng cầm điện thoại, đăng nhập QQ, lặng lẽ nhìn ảnh đại diện của Bách Vụ Thanh, là một chú mèo trắng ngoan ngoãn, cười híp mắt rất đáng yêu.Tít tít.Bách Vụ Thanh đã online.Bách: ‘Mau! Vợ ơi! ヾ(●`●)’Doãn: ‘Phắn, ai là vợ anh?’Doãn: ‘Nói đi, có chuyện gì?’Bách: ‘Em cũng làm một người tí hon đi! (ˊvˋ*)’Doãn: ‘Người tí hon gì cơ?’Bách: ‘Cái bên dưới giao diện trò chuyện của mình ấy. Mau lên! Em cũng làm một cái đi!’Doãn: ‘Anh bảo CM Show á? Làm cái đó làm gì? Có trẻ con không hả? _(ツ)_/’Bách: ‘Anh muốn ghép thành một cặp với em, đi mà! (°ω°`)’Doãn: ‘…’…Bách: ‘Vợ ơi, của em không đẹp bằng của anh.’

Chương 151