Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 156
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Còn ba ngày đến kỳ thi cuối kỳ thì Giả Dị Gia đổ bệnh, sốt cao không giảm còn bị cảm nặng, xin nghỉ phép về nhà, chắc sẽ bỏ lỡ lần thi này.Vương Đông Kỳ mất hồn mất vía, trong tiết giáo viên gọi cậu ta lên trả lời câu hỏi, cậu ta cũng như không nghe thấy.Doãn Thường Lăng là bạn cậu ta, quả thật không nhìn nổi nữa, bèn đề nghị đi thăm bệnh nhân Giả Dị Gia, Vương Đông Kỳ lấy lại sức sống ngay lập tức, nhưng họ đều không biết nhà Giả Dị Gia ở đâu.Cậu ta chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình.Bách Vụ Thanh nghe nói đến chuyện này, thờ ơ nói: “Giả Dị Gia không ở nhà, cậu ấy đang ở bệnh viện số 2.”“Sao anh biết?!”“Bệnh viện số 2 là của nhà anh mở, đi thôi, đi thăm cậu ta, lẵng hoa quả chuẩn bị xong rồi.” Bách Vụ Thanh kéo Doãn Thường Lăng ra, chen vào giữa hai người, “Hai người muốn đi thăm người ta, sao không dẫn theo anh?”Doãn Thường Lăng: “Em tưởng anh sẽ không đi.”“Em đi mà anh không đi ư?”“…”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Còn ba ngày đến kỳ thi cuối kỳ thì Giả Dị Gia đổ bệnh, sốt cao không giảm còn bị cảm nặng, xin nghỉ phép về nhà, chắc sẽ bỏ lỡ lần thi này.Vương Đông Kỳ mất hồn mất vía, trong tiết giáo viên gọi cậu ta lên trả lời câu hỏi, cậu ta cũng như không nghe thấy.Doãn Thường Lăng là bạn cậu ta, quả thật không nhìn nổi nữa, bèn đề nghị đi thăm bệnh nhân Giả Dị Gia, Vương Đông Kỳ lấy lại sức sống ngay lập tức, nhưng họ đều không biết nhà Giả Dị Gia ở đâu.Cậu ta chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình.Bách Vụ Thanh nghe nói đến chuyện này, thờ ơ nói: “Giả Dị Gia không ở nhà, cậu ấy đang ở bệnh viện số 2.”“Sao anh biết?!”“Bệnh viện số 2 là của nhà anh mở, đi thôi, đi thăm cậu ta, lẵng hoa quả chuẩn bị xong rồi.” Bách Vụ Thanh kéo Doãn Thường Lăng ra, chen vào giữa hai người, “Hai người muốn đi thăm người ta, sao không dẫn theo anh?”Doãn Thường Lăng: “Em tưởng anh sẽ không đi.”“Em đi mà anh không đi ư?”“…”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Còn ba ngày đến kỳ thi cuối kỳ thì Giả Dị Gia đổ bệnh, sốt cao không giảm còn bị cảm nặng, xin nghỉ phép về nhà, chắc sẽ bỏ lỡ lần thi này.Vương Đông Kỳ mất hồn mất vía, trong tiết giáo viên gọi cậu ta lên trả lời câu hỏi, cậu ta cũng như không nghe thấy.Doãn Thường Lăng là bạn cậu ta, quả thật không nhìn nổi nữa, bèn đề nghị đi thăm bệnh nhân Giả Dị Gia, Vương Đông Kỳ lấy lại sức sống ngay lập tức, nhưng họ đều không biết nhà Giả Dị Gia ở đâu.Cậu ta chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình.Bách Vụ Thanh nghe nói đến chuyện này, thờ ơ nói: “Giả Dị Gia không ở nhà, cậu ấy đang ở bệnh viện số 2.”“Sao anh biết?!”“Bệnh viện số 2 là của nhà anh mở, đi thôi, đi thăm cậu ta, lẵng hoa quả chuẩn bị xong rồi.” Bách Vụ Thanh kéo Doãn Thường Lăng ra, chen vào giữa hai người, “Hai người muốn đi thăm người ta, sao không dẫn theo anh?”Doãn Thường Lăng: “Em tưởng anh sẽ không đi.”“Em đi mà anh không đi ư?”“…”