Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 155
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Điểm thi giữa kỳ cuối cùng Giả Dị Gia cũng thoát khỏi top 3 đếm ngược, kể từ đó trở đi, cậu ta bèn dính lấy hai học sinh giỏi là Bách Vụ Thanh và Doãn Thường Lăng, hạng nhất hạng hai khối, ôm được ô dù thì ôm, cần sĩ diện làm gì?Về mặt học hành, gia đình vô cùng ủng hộ, bỏ xa lấy gần, nhà Doãn Thường Lăng bèn trở thành nơi tụ tập của ba người.Lúc học, họ thường chia thành hai phe, còn về hai phe đó thì đương nhiên không cần nói cũng biết, dùng bình phong học tập để lén lút hẹn hò yêu đương.Để không bị lộ tẩy, bốn người cũng ra sức học hành, không thể để cái mác “hẹn hò bỏ bê học hành” dán lên người mình được.“Ư… trời ơi, tại sao?! Tại sao đáp án lại lệch so với tôi nghĩ nhiều thế?!” Giả Dị Gia mặt xám ngoét, bị tra tấn bởi nghị luận Ngữ Văn đẩy đến bờ vực sụp đổ.“Thường Lăng, sao cậu được điểm cao thế?”Doãn Thường Lăng ăn ô mai dâu tây mà Bách Vụ Thanh đưa, thở dài, “Viết mọi suy nghĩ bất khả thi vào cộng thêm đề thi thử hàng ngày, khen được thì khen, viết vĩ mô vào, tình cảm dành cho gia đình đất nước vân vân.”Giả Dị Gia và cậu nhìn nhau, rồi nhìn đề, bỗng cảm thấy cậu nói chí lắm.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Điểm thi giữa kỳ cuối cùng Giả Dị Gia cũng thoát khỏi top 3 đếm ngược, kể từ đó trở đi, cậu ta bèn dính lấy hai học sinh giỏi là Bách Vụ Thanh và Doãn Thường Lăng, hạng nhất hạng hai khối, ôm được ô dù thì ôm, cần sĩ diện làm gì?Về mặt học hành, gia đình vô cùng ủng hộ, bỏ xa lấy gần, nhà Doãn Thường Lăng bèn trở thành nơi tụ tập của ba người.Lúc học, họ thường chia thành hai phe, còn về hai phe đó thì đương nhiên không cần nói cũng biết, dùng bình phong học tập để lén lút hẹn hò yêu đương.Để không bị lộ tẩy, bốn người cũng ra sức học hành, không thể để cái mác “hẹn hò bỏ bê học hành” dán lên người mình được.“Ư… trời ơi, tại sao?! Tại sao đáp án lại lệch so với tôi nghĩ nhiều thế?!” Giả Dị Gia mặt xám ngoét, bị tra tấn bởi nghị luận Ngữ Văn đẩy đến bờ vực sụp đổ.“Thường Lăng, sao cậu được điểm cao thế?”Doãn Thường Lăng ăn ô mai dâu tây mà Bách Vụ Thanh đưa, thở dài, “Viết mọi suy nghĩ bất khả thi vào cộng thêm đề thi thử hàng ngày, khen được thì khen, viết vĩ mô vào, tình cảm dành cho gia đình đất nước vân vân.”Giả Dị Gia và cậu nhìn nhau, rồi nhìn đề, bỗng cảm thấy cậu nói chí lắm.
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Điểm thi giữa kỳ cuối cùng Giả Dị Gia cũng thoát khỏi top 3 đếm ngược, kể từ đó trở đi, cậu ta bèn dính lấy hai học sinh giỏi là Bách Vụ Thanh và Doãn Thường Lăng, hạng nhất hạng hai khối, ôm được ô dù thì ôm, cần sĩ diện làm gì?Về mặt học hành, gia đình vô cùng ủng hộ, bỏ xa lấy gần, nhà Doãn Thường Lăng bèn trở thành nơi tụ tập của ba người.Lúc học, họ thường chia thành hai phe, còn về hai phe đó thì đương nhiên không cần nói cũng biết, dùng bình phong học tập để lén lút hẹn hò yêu đương.Để không bị lộ tẩy, bốn người cũng ra sức học hành, không thể để cái mác “hẹn hò bỏ bê học hành” dán lên người mình được.“Ư… trời ơi, tại sao?! Tại sao đáp án lại lệch so với tôi nghĩ nhiều thế?!” Giả Dị Gia mặt xám ngoét, bị tra tấn bởi nghị luận Ngữ Văn đẩy đến bờ vực sụp đổ.“Thường Lăng, sao cậu được điểm cao thế?”Doãn Thường Lăng ăn ô mai dâu tây mà Bách Vụ Thanh đưa, thở dài, “Viết mọi suy nghĩ bất khả thi vào cộng thêm đề thi thử hàng ngày, khen được thì khen, viết vĩ mô vào, tình cảm dành cho gia đình đất nước vân vân.”Giả Dị Gia và cậu nhìn nhau, rồi nhìn đề, bỗng cảm thấy cậu nói chí lắm.