Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 167

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Trong đầu Doãn Thường Lăng rối tinh rối mù, kỹ năng hôn của Bách Vụ Thanh giỏi quá đáng, dù cho người này là thiên tài, nhưng trên thế giới đâu có chuyện học một biết mười thế.Lúc tách ra, hai người đều đỏ mặt thở dốc, Doãn Thường Lăng nghi ngờ nhìn hắn, “Kỹ năng hôn của anh giỏi lắm mà? Trước đây từng hẹn hò rồi à?”Bách Vụ Thanh lắc đầu, “Không, chỉ có một mình em, có thể là anh không thầy tự giỏi chăng?”“Trước giờ em vẫn luôn nghi ngờ.” Doãn Thường Lăng mím môi, phát hiện môi bị sưng, dái tai lại càng đỏ hơn, “Lúc đối mặt với một sự việc nào đó, anh hơi bị thành thạo quá mức.”“Thế à?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh hơi dao động.“Bách Vụ Thanh, em muốn tin anh, em cũng muốn anh tin em.” Doãn Thường Lăng cầm cánh tay Bách Vụ Thanh, ánh mắt kiên định.“Em…” Bách Vụ Thanh thở dài, đấu tranh một hồi, “Em phải đồng ý sẽ không cáu đã.”“Ừm, em không cáu.” Trong lòng Doãn Thường Lăng đã đoán được đại khái.Bách Vụ Thanh ngồi thẳng người, hỏi: “Em đã bao giờ nghe nói đến sống lại chưa?”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Trong đầu Doãn Thường Lăng rối tinh rối mù, kỹ năng hôn của Bách Vụ Thanh giỏi quá đáng, dù cho người này là thiên tài, nhưng trên thế giới đâu có chuyện học một biết mười thế.Lúc tách ra, hai người đều đỏ mặt thở dốc, Doãn Thường Lăng nghi ngờ nhìn hắn, “Kỹ năng hôn của anh giỏi lắm mà? Trước đây từng hẹn hò rồi à?”Bách Vụ Thanh lắc đầu, “Không, chỉ có một mình em, có thể là anh không thầy tự giỏi chăng?”“Trước giờ em vẫn luôn nghi ngờ.” Doãn Thường Lăng mím môi, phát hiện môi bị sưng, dái tai lại càng đỏ hơn, “Lúc đối mặt với một sự việc nào đó, anh hơi bị thành thạo quá mức.”“Thế à?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh hơi dao động.“Bách Vụ Thanh, em muốn tin anh, em cũng muốn anh tin em.” Doãn Thường Lăng cầm cánh tay Bách Vụ Thanh, ánh mắt kiên định.“Em…” Bách Vụ Thanh thở dài, đấu tranh một hồi, “Em phải đồng ý sẽ không cáu đã.”“Ừm, em không cáu.” Trong lòng Doãn Thường Lăng đã đoán được đại khái.Bách Vụ Thanh ngồi thẳng người, hỏi: “Em đã bao giờ nghe nói đến sống lại chưa?”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Trong đầu Doãn Thường Lăng rối tinh rối mù, kỹ năng hôn của Bách Vụ Thanh giỏi quá đáng, dù cho người này là thiên tài, nhưng trên thế giới đâu có chuyện học một biết mười thế.Lúc tách ra, hai người đều đỏ mặt thở dốc, Doãn Thường Lăng nghi ngờ nhìn hắn, “Kỹ năng hôn của anh giỏi lắm mà? Trước đây từng hẹn hò rồi à?”Bách Vụ Thanh lắc đầu, “Không, chỉ có một mình em, có thể là anh không thầy tự giỏi chăng?”“Trước giờ em vẫn luôn nghi ngờ.” Doãn Thường Lăng mím môi, phát hiện môi bị sưng, dái tai lại càng đỏ hơn, “Lúc đối mặt với một sự việc nào đó, anh hơi bị thành thạo quá mức.”“Thế à?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh hơi dao động.“Bách Vụ Thanh, em muốn tin anh, em cũng muốn anh tin em.” Doãn Thường Lăng cầm cánh tay Bách Vụ Thanh, ánh mắt kiên định.“Em…” Bách Vụ Thanh thở dài, đấu tranh một hồi, “Em phải đồng ý sẽ không cáu đã.”“Ừm, em không cáu.” Trong lòng Doãn Thường Lăng đã đoán được đại khái.Bách Vụ Thanh ngồi thẳng người, hỏi: “Em đã bao giờ nghe nói đến sống lại chưa?”

Chương 167